
, anh sẽ không kết hôn với bất kì người nào khác.”
Cánh cửa phòng kí túc xá đóng lại. Từ giờ, hắn và nó, chính thức mỗi người một nơi.
Nó đang chăm chú luyện tập phép thuật bỗng nhiên cảm thấy tim mình
nhói đau, cảm giác cực kì trống vắng, hệt như nó đang mất đi một thứ gì
đó rất quan trọng trong cuộc đời.
Không chỉ có vậy, trong tâm trí nó bỗng nhiên nghe văng vẳng tiếng nói tuy rất khẽ, rất nhỏ nhưng vẫn vừa đủ để nó nghe được:
“Cuộc đời này ngoài em ra, anh sẽ không kết hôn với bất kì người nào khác.”
Tuy nó không biết rốt cuộc tại sao tâm trí nó lại xuất hiện những lời này nhưng nước mắt nó lại không tự chủ mà tuông rơi, trái tim nó cũng
quặn lại, đau nhói.
Nó cố gắng quên đi những lời nói này nhưng không thể, càng cố quên
thì chúng lại càng lặp lại trong đâu nó. Bất lực, nó ngồi phệt xuống
đất, đôi vai run run, để cho những cảm xúc trong tim mình được tự do
tuông trào, được tự do giải phóng hết ra ngoài.
Hắn trên đường bay về Witchard, lúc bay ngang qua một khu rừng bất
chợt bắt gặp hình ảnh một cô gái tóc tím ngồi phệch xuống đất, trông có
vẻ rất đau khổ. Hình ảnh cô gái này trông rất giống nó, không, nói chính xác chính là nó. Hắn chợt khựng lại, tốc độ bay đang rất nhanh vừa nãy
bất chợt chậm lại.
Nhưng rồi, hắn chợt bật cười, tự nói với chính mình:
– Ren ơi là Ren, Ryu giờ đang ở Witchard, sao cô ấy có thể xuất hiện ở đây được. Đúng là, càng muốn được gặp người nào thì ảo giác về người đó sẽ xuất hiện mà.
Nghĩ vậy, hắn thầm trách bản thân mình ngu ngốc, rồi phóng chổi đi tiếp.
Thế nhưng, hắn không hề hay biết rằng, người con gái đó đích thực là
nó. Hắn không hề hay biết rằng, hắn đã có cơ hội được nói lời chào tạm
biệt nó từ xa, được ngắm nhìn nó từ xa nhưng hắn đã bỏ lỡ mất cơ hội
này.
===
Trong một căn phòng u ám, ngập tràn trong bóng tối.
Gurena nói với thuộc hạ của mình:
– Các ngươi hãy tập trung tất cả phù thủy hắc ám lại.
Bà ta ngừng một lúc rồi nói tiếp:
– Vào ngày sinh nhật sắp tới đây của cháu gái ta, nó sẽ đến đây và chúng ta sẽ hoàn toàn tiêu diệt nó.
Rồi, Gurena bật cười, đám thuộc hạ xung quanh bà ta cũng bàn tán xôn xao rồi nhanh chóng bật cười theo, đáp lời:
– Tuân lệnh nữ hoàng.
Rồi, một tên thuộc hak của Gurena tức tốc chạy vào, quỳ xuống trước mặt bà ta:
– Thưa Nữ hoàng, có người tự xưng là quốc vương vương quốc bóng tối đang đứng ở ngoài kia, nói muốn gặp người.
Gurena chợt nở nụ cười mà mị, hiệu cho thuộc hạ gọi người kia vào.
Bà ta liền lên tiếng:
– Lâu rồi không gặp
Cha hắn nhìn bà ta bằng ánh mắt say đắm:
– Gurena, em vẫn đẹp như xưa.
Rồi ông ta nói tiếp:
– Anh có chuyện muốn bàn bạc cùng em.
Gurena gật đầu, lệnh cho thuộc hạ của bà ta lui hết ra ngoài.
Trong căn phòng chỉ còn hai người là Gurena và quốc vương vương quốc
bóng tối. Hai người bàn bạc gì đó rồi một lúc sau, cả căn phòng đắm chìm trong tiếng cười vang vọng đầy độc ác của cả hai.
===ENDCHAP53===
Sau khi khóc cho thỏa nỗi lòng, để cảm xúc của bản thân tự do bộc lộ, nó tiếp tục tập luyện phép thuật. Nó tập luyện mãi miết, chăm chỉ, mồ
hồi không ngừng tuông rơi, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, khó khăn vì
mệt.
Nó nằm dài xuống đất, tựa lưng lên lớp lá khô trong rừng, bắt tay lên đầu nhìn ngắm bầu trời. Cũng đã xế chiều rồi, chắc Witchard cũng sắp
tan học.
Nghỉ vậy, nó chống tay đứng dậy, trở về lại phòng của mình. Nó không
muốn ai biết mình đang làm gì bởi lẽ nó chẳng muốn liên lụy đến bất kì
ai. Cuộc chiến sắp tới là của riêng nó, nó không muốn làm cho những
người xung quanh vì nó mà gặp nguy hiểm hay bất trắc gì.
Nó về phòng, tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ trang phục mới.
Nó dùng khăn lau cho khô mái tóc tím đẫm nước rồi thong thả vào bếp
chuẩn bị bữa tối. Nó muốn làm thật nhanh rồi trở về phòng nếu không lát
nữa nó lại gặp hắn, nó sẽ không biết phải đối diện với hắn thế nào.
Nó không chút hay biết rằng cái con người mà nó đang định né tránh ấy thật chất đã không còn ở Witchard nữa rồi mà người đó đã trở về nhà của mình từ trước.
Nó đã ở yên trong phòng, vuốt ve bộ lông mềm mại của bé Pi thì nghe
bên ngoài có tiếng mở cửa. Chắc chắn là hắn và anh đã trở về, nó ánh mắt đượm buồn, hướng về cửa sổ nhìn ngắm những tia sáng cuối cùng của mặt trời đang dần dần tắt hẳn.
Đêm.
Bên ngoài, nó nghe thấy tiếng gõ cửa.
Anh vội vã đi ra, từ tốn mở cửa. Thì ra là Saphia, Gin và Kai đến. Saphia thấy anh, khuôn mặt có nét buồn, nở nụ cười gượng gạo:
– Tụi em đến thăm Ryu. Và cũng có thứ muốn cho Ryu xem.
Anh gật đầu, đứng nép sang một bên nhường đường cho ba người họ bước vào. Kai lúc này cũng lên tiếng:
– Hôm nay cả Ryu và Ren đều không đến lớp, cả hai ở lại phòng hết sao?
Anh gật đầu rồi đi đến cửa phòng nó, gõ cửa đồng thời lên t