
an toàn, Tuấn Anh mới thở phào
-Nguyệt! Bạn ko sao chứ? Có bị thương chỗ nào ko?-Tuấn Anh lo lắng hỏi han, xem xét Nguyệt
Nhưng Nguyệt ko trả lời mà chỉ lắc đầu, rồ khóc. Miệng cứ luôn miệng nói “Ko
thể nào”. Nhìn cô bây giờ như 1 bệnh nhân tâm thần vậy. Tuấn Anh tái
mặt. Anh chàng vội cõng Nguyệt rồi chạy thẳng tới bệnh viện. Tình trạng
hoảng loạn của Nguyệt khiến anh ko còn tâm trí đâu mà quan tâm tới nó
nữa. Trời bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa rơi xuống ngày càng nhanh, ngày
càng nặng hạt, tạo thành những vệt dài dày đặc giữa ko gian âm u. Nhưng
Tuấn Anh vẫn mặc kệ tất cả, 2 mắt nhìn thẳng, anh chạy ko ngừng nghỉ qua 3 dãy phố tới bệnh viện gần nhất. Lúc gặp đc bác sĩ anh luôn miệng nói “ Xin bác sĩ hãy cứu cô ấy, cháu xin bác sĩ.............”
....................................
“Ưm...Ư...”-Nó khẽ nhăn mặt, hơi chuyển động 1 chút rồi mở mắt ra. 1 cảm giác tê dại
từ trên đỉnh đầu truyền xuống. Nó chớp chớp mắt để nhìn rõ xung quanh. 1 màu đen xì. Tối om. Nó ko nhìn thấy bất cứ gì ở bên cạnh mình. Đanh
định đứng dậy thì nó phát hiện, mình bị ng ta trói vào 1 miếng gỗ. Nó
lại nhắm mắt lại cho cơn đau vơi bớt. Nó nhớ rằng mình tới trg tìm
Nguyệt, rồi Nguyệt gọi cho nó bảo nó lên sân thượng gặp cô ấy. Rồi sau
đó, sau đó... Còn đang cố nhớ lại 1 chút gì đó thì có 1 tốp ng bc vào,
họ ko nói gì mà cởi trói cho nó rồi đưa nó đi đâu đó. Nó bị ng ta ném
vào 1 căn phòng sáng sủa. Trong phòng đầy đủ tiện nghi và có 1 cô gái
đang ngồi đó. Quay lưng về phía nó. Nó chỉ nhìn thấy mái tóc dài, uốn
quăn của cô gái và trên tay cô ta là 1 ly nước gì đó màu đỏ rực, có lẽ
là rượu.
-Xin hỏi, cô là...-Nó ngập ngừng đứng dậy
-Sao vậy? Vừa chuyển lớp mà đã ko nhớ mặt bạn bè rồi sao?-Cô gái lên tiếng, đồng thời xoay ng lại.
Nó ngạc nhiên, vì nó ko ngờ ng đó lại là Quyên. Nếu là Quyên thì việc này ko đơn giản rồi. Ko biết cô ta đã làm gì Nguyệt rồi.
-Quyên?-Nó giật mình-Cô đã làm gì Nguyệt?-Nó hỏi thẳng. Cả ng nó tỉnh táo hẳn
-Chà. Cảm động quá. Cô ko lo cho mình mà còn hỏi tới cái ng đã phản bội mình ấy sao?
-Nói! Cô đã làm gì Nguyệt?-Nó tức giận, đạp đổ cái bàn trc mặt. Nó bây giờ ko có chút sức lực nào, nếu để cho Quyên biết thì hôm nay nó thừa sống
thiếu chết là cái chắc
-Bình tĩnh chút đi. Mục tiêu của tôi là cô chứ ko phải cô ta-Quyên lạnh lùng
đưa ly rượu lên miệng nhấm nháp. Cánh cửa sau lưng nó lại mở ra. 1 nhóm
ng khác lại bc vào. Lần này toàn con trai mà ko có bóng dáng 1 thục nữ
nào hết
-Đc. Tôi tin cô. Nói đi. Cô muốn gì?
-Rất tốt. Tôi rất thích những ng thẳng thắn như vậy-Quyên cười ngọt ngào
-Nếu là việc của Tam Hoàng tử thì cô ko tư cách xét hỏi. Nếu là việc của Ty Mỹ Vân thì tôi ko có lỗi
-Oh! Rất rõ ràng. Nhưng biết làm sao đây? Nếu tôi nói tôi thấy cô ngứa mắt, muốn hủy hoại cô thì sao?-Quyên cười ác
-Lí do? Tôi ko tin 1 ng khôn ngoan như cô lại làm việc theo cảm tính đến vậy
-Oh! Tôi có thể nghĩ là cô đang khen tôi ko?
-Tùy cô muốn nghĩ sao thì nghĩ. Bây giờ thì cô muốn làm gì?-Nó đã hết nhẫn nại
-Muốn làm gì ư? Ko phải thử thì sẽ biết ngay sao?
Tại
bệnh viện, Nguyệt sau khi đc bác sĩ tiêm cho 1 liều thuốc an thần, cô đã nằm ngủ suốt 10 tiếng. Khi tỉnh dậy, đập vào mắt cô là sự lo lắng, quan tâm của Tuấn Anh.
-Thế nào? Nguyệt thấy đau chỗ nào ko? Có chỗ nào ko thoải mái ko?
-Mình ko sao-Nguyệt cười.
Cô cười rất hạnh phúc nhưng nước mắt lại tuôn trào.
-Sao thế? Hay là để mình gọi bác sĩ nhé?-Tuấn Anh lại càng lo lắng hơn
-Đừng đi-Nguyệt kéo tay Tuấn Anh lại-Xin cậu đừng đi. Ở lại với mình. 1
lát thôi. Đc ko?-đôi mắt to tròn toàn nước mắt. Nguyệt gần như cầu xin
Tuấn Anh
-Đc rồi-Tuấn Anh gật đầu rồi kéo ghế lại, ngồi xuống-Mà cậu với nhỏ Ngốc có việc gì mà hẹn nhau tới trg gặp vậy? Hẹn chỗ khác ko đc sao?
-Nhỏ Ngốc?
-À. Ý mình là Hải Anh đó mà.
-Cậu...và nhỏ Ngốc...đang quen nhau à? Ý mình là yêu ấy-Nguyệt ngập ngừng nhưng cũng hỏi hết câu
-Yêu? Sao cậu lại hỏi vậy?-Tuấn Anh ngạc nhiên
-Xin lỗi, mình biết là ko nên nhưng mình ko thể ko hỏi. Xin cậu hãy nói cho mình biết
-Tất nhiên là ko phải rồi. Do Ngốc bị 0 điểm mấy bài thi của học kì trc nên thầy giáo nói mình giúp Ngốc học bài thôi
-Là vậy sao?-Nguyệt nói rồi lại khóc. Cô khóc trong vô thức. Bây giờ cô
hối hận lắm. Nếu cô ko quá đơn giản và ngu ngốc đi tin lời Quyên thì cô
sẽ ko phải day dứt như thế này-Ngốc bây giờ...sao rồi?
-Mình cũng ko biết. Lúc mình thấy cậu cứ như ng mất hồn thì mình chẳng còn nhớ tới nhỏ đó nữa. Và mình đã ở bệnh viện suốt mà
Nguyệt cảm động lắm. Nhưng cũng ân hận lắm. Nếu cho cô lựa chọn lại thì
cô sẽ ko làm thế nhưng đáng tiếc, ở đời ko có chữ “nếu”! “Ko đc, mình ko thể đã sai lại càng sai đc”-Nguyệt tự nhủ rồi nói:
-Tuấn Anh, nhanh lên! Mau gọi cho Dương Quân đi. Nhỏ Ngốc gặp chuyện rồi...
................