
ạ, vẻ mặt thủy chung không đổi, khiến người khác không nhìn ra chút manh mối, nhưng hai nắm tay vo lại hình quả đấm đang run rẩy để lộ tất cả, đợi người của hắn nhận lệnh rời đi, hắn mệt mỏi ngã xuống ghế.
Bảo Nhi, em đang ở đâu? Trong nhà điện thoại không ai nghe, điện thoại di động cũng không có người nhận, hôm nay không đến trường đi học, rốt cuộc em đã chạy đi đâu?
Nghìn vạn lần, em không được xảy ra chuyện không may, nếu người nào dám cả gan làm em bị thương, tôi nhất định sẽ khiến hắn ta hối hận vì đã sinh ra trên đời này! Mắt lam nổi lên tơ máu đỏ, giống như con sư tử điên cuồng vồ bắt con mồi, sau đó cắn chết con mồi tha đi.
Không biết bao lâu sau, cánh cửa dày bị đẩy ra - -
"Lão đại, các bang phái cũng nghe ngóng, không có động tĩnh gì, tôi đã để cho bọn họ tiếp tục giám sát, có tin tức gì sẽ lập tức báo lại."
"Tôi ở bên kia cũng thế, tất cả những nơi cô ấy thường đi, các huynh đệ cũng hỏi qua, không có manh mối gì."
"Tôi điều tra được, bố và anh trai cô ấy đều ở công ty làm thêm giờ, mẹ thì sang nhà hàng xóm đánh bài, hình như không có gì bất thường."
"Ách. . . . . . Ngạn Hiên, có thể cậu khẩn trương thái quá rồi không, điện thoại nhà cô ấy và điện thoại di động vẫn không có ai nghe sao?"
Người đàn ông thất vọng gật đầu, từ đầu đến bây giờ điện thoại vẫn gọi không ngừng lại, "Đi thôi, đến nhà cô ấy nhìn một chút, chung quy lại là Bỉ Kiền ngồi ở đây chờ tin tức là được."
Đinh đinh - -, tiếng chuông cửa inh tai không ngừng vang lên, nhưng bên trong nhà vẫn không có chút động tĩnh, người đàn ông một lần nữa cầm điện thoại di động lên, tiếp tục ấn mã số điện thoại quen thuộc, nhưng máy vẫn thông mà không có ai nghe, Bảo Nhi, rốt cuộc em ở đâu?
"Ngạn Hiên, cậu vừa gọi số di động sao?" Khóe mắt Nghiêm Hạo thoáng qua tia sáng khác thường.
"Thì thế nào? . . . . . ." Dường như ý thức được điều gì, ngay sau đó Kỷ Ngạn Hiên đem lỗ tai ghé vào ván cửa, tay không dấu vết gẩy chốt cửa lên, bên tai mơ hồ vang lên tiếng chuông quen thuộc.
Hắn xoay người lại, cùng Nghiêm Hạo liếc mắt nhìn nhau, hơi gật đầu, bàn tay phất nhẹ, chỉ thấy sau đó mười mấy bóng đen với tốc độ nhanh như chớp tiến vào trong nhà.
Tiếp đó, cửa chính từ bên trong bị mở ra, quả nhiên, điện thoại đẹp đẽ đang nằm trên ghế sofa reo.
"Thiếu chủ, chúng tôi đã khám xét, tất cả các phòng đều không có người, chỉ trừ một phòng đang khóa cửa, có muốn. . . . . ."
"Đi lên xem một chút!" Kỷ Ngạn Hiên bước nhanh lên lầu, "Chính là chỗ này sao?" Thân thể thoáng lùi về phía sau ra hiệu, một bóng đen chui lên trước, ngồi xổm xuống, gảy cửa mấy cái, rắc rắc! Cửa mở ra.
Bức tường màu vàng nhạt có chút lộn xộn, con dấu nhỏ màu lam nhạt, trên trần nhà điểm xuyết rất nhiều đèn nhỏ màu lam đậm, búp bê len đáng yêu nằm rải rác khắp nơi, còn có không ít manga, tiểu thuyết chồng chất bên giường, trên giường là một người đang nằm, chăn bọc kín đến mức gió không thổi vào được, chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ, trên mặt là nụ cười thỏa mãn, đang đắm chìm trong mộng đẹp, không ý thức được mình đã gây ra bao nhiêu rắc rối.
Bộ mặt bất đắc dĩ của hắn đi đến bên giường, khẽ vuốt ve khuôn mặt đáng yêu say ngủ, trong đầu ngủ vị khó nói, Haiz! Cái vật nhỏ đày đọa người này.
Đang ngủ say, hình như nhận thấy được điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhíu lại, thân thể cũng không an phận ngọa nguậy, ngón cái vẫn nhét trong miệng, không tự chủ được mút.
Kỷ Ngạn Hiên không ngừng xuống cái chăn, bỗng chốc con ngươi trợn tròn - -
Cô, cô không phải là. . . . . . Quay đầu lại nhìn đám người đang xem hăng hái chờ xem trò vui, nói: "Tất cả cút hết ra ngoài cho tôi, đóng cửa!"
Cho đến cửa phòng đóng lại trước mắt, hắn mới từ từ quay đầu lại, chậm rãi nhấc cái chăn lên, than thể không có gì che đậy lộ ra trước mắt, da thịt trắng nõn - mềm mại, bộ dạng ấy thật mê hoặc lòng người.
Trong nháy mắt, mắt lam trở nên thâm trầm, cảm thấy cổ họng khô khốc, ngực buồn bực khó chịu, một đốm lửa hừng hực thiêu đốt cơ thể hắn, lửa càng lúc càng lớn, thiêu cháy rụi lý trí của hắn, dục vọng rục rịch ngóc đầu dậy, không cách nào kiềm chế. . . . . .
Bỗng nhiên, khóe mắt hắn liếc thấy trong ngực Bảo Nhi ôm một con gấu nhỏ, oh ~ ~ hắn ghen tỵ với con gấu Tiểu Hùng màu vàng kia, hắn cũng rất muốn được Bảo Nhi ôm chặt như vậy, cảm giác tiếp xúc với da thịt mềm nhẵn tinh tế. . . . . . Trời ạ! Rất nhanh hắn sẽ biến thành dã thú mất thôi!
Hắn không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô, nhưng khi nhìn cô bình thản tiếp tục mộng đẹp, mà mình lại phải chịu ngọn lửa đau khổ này, làm cho lòng hắn làm sao có thể cân bằng lại được đây? !
Hắn tức tối rút Đại Hùng trong ngực Bảo Nhi ra, hung hăng ném vào góc tường, thân thể cao to đè lên thân thể mềm mại, chậm rãi rút ngón cái từ trong miệng cô ra, ngậm vào trong miệng mình, gặm cắn nhẹ để trừng phạt, hài lòng khi nhìn cơ thể phía dưới không nhịn được khẽ run.