XtGem Forum catalog
Bắt Em Về, Tiểu Nha Đầu!

Bắt Em Về, Tiểu Nha Đầu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323602

Bình chọn: 8.00/10/360 lượt.

trắng viền xanh lục dài ngang đùi. Mái tóc xõa phồng lên sau khi tắm và được sấy khô.

Thấy anh đặt xuống ghế, cô ngẩng đầu lên, mọi người đang dọn đồ ăn, người thì dẹp đằng sau.

_ Mời cậu chủ! Chúc cậu ngon miệng_ dãy người hầu bên cúi đầu.

Cô nhớ lại lúc ở nhà bà Tú Loan cũng thế, bèn đứng bật dậy mời theo, chỉ đổi “cậu chủ” thành Tiêu Dũ làm mọi người bất ngờ.

_ Ngồi xuống đi, lần sau chỉ cần ngồi rồi mời, không cần làm theo họ_ anh chỉ cô, mấy người hầu cùng quản gia lại mở to mắt. Cậu chủ thật “dịu dàng” với cô gái đó.

Cô gật đầu ngoan ngoãn nhìn Tiêu Dũ ăn. Anh nhìn lại cô khó hiểu

_ Sao không ăn, không hợp khẩu vị?

Cô cúi đầu lắc lắc…

Cũng phải, cách ăn cầm đũa muỗng nĩa của anh rất lạ. Cô thấy cũng nhiều ở nhà bà Tú Loan rồi nhưng sống trong chuồng, chơi với chó dữ như cô thì làm sao biết cách mà ăn cho đàng hoàng. May mà cô còn biết mấy thứ nên học của con người như: trả lời, nghe lời và cả học hỏi, nếu không chắc phải dạy như lúc em bé mới sanh quá.

Anh chợt hiểu ra gì đó, đem ghế qua bên cạnh cô, chỉ cô cầm muỗng làm cô giật cả mình. Muỗng dường như muốn rơi.

_ Như thế này, đúng, ăn gì cứ bảo anh gắp lên chén rồi em xúc ăn hiểu không_ anh dặn.

Nhìn cô gái ăn ngon lành, bữa ăn trông cũng ấm hơn lúc trước.

_Cậu chủ, cậu nên ăn kẻo nguội_ quản gia nhắc anh.

_Ừ ừ, ăn đây_ đang ngồi thừ ra nhìn cô, nghe thế anh lúng túng cầm đũa lên gắp cơm bỏ miệng.

Những người hầu cùng quản gia dường như có chút thiện cảm với cô. Dù nhìn ngốc nghếch nhưng khi bước vào căn nhà, cô chỉ quan tâm Tiêu thiếu gia nhưng không quyến rũ và nói chuyện nhão nhẹt như mấy cô gái khác, càng không để ý những thứ trong căn biệt thự cao sang này.

Sau khi lên lại phòng, anh nhớ là phải làm một vài thứ cho tập đoàn, anh là phó chủ tịch nên không thể bỏ bê công việc được. Anh hấp tấp đi qua phòng làm việc, quên mất cô đang ngồi trên giường một mình.

Thấy Tiêu Dũ bỏ đi, cô bình tĩnh bước xuống giường, không dám đụng những thứ khác. Cô đi mãi đi mãi vì nhà quá rộng và nhiều phòng, không biết Tiêu Dũ đã vào phòng nào. Cũng may cô từ nhỏ đã sống với con vật, mũi cô rất thính, tai cũng thế, mắt và cả cảnh giác cũng cao.

Tìm thấy phòng Tiêu Dũ đang làm việc, giờ mới để ý, cửa gì đâu to quá. Cô định mở cửa ra thì

_ Cô gái, cậu chủ đang làm việc. Hãy về ngủ trước, đừng làm phiền_ quản gia đi qua dừng lại nhắc nhở cô, thấy cô gật nhẹ đầu ông mới yên tâm đi tiếp.

Tiêu Dũ đang làm việc đã xong, anh dựa lưng vào ghế xoay xoay cổ nhắm nghiền mắt lại. Mở khẽ mắt ra nhìn đồng hồ, anh đã thiếp đi 3 tiếng rồi, bây giờ đã là 6 giờ sáng.

Anh đứng dậy vào phòng vệ sinh thay y phục, phòng làm việc của anh có đủ giường, y phục, nhà tắm và tủ lạnh.

Anh vừa xoay cửa ra thì..

_ nhóc con? Sao em lại_ nói đến đây anh mới nhớ, anh bỏ cô đi làm việc. Haish, quên mất.

_ Đứng dậy xem nào, em không ngủ hay sao mà ngồi trước cửa phòng làm việc của anh_ anh đỡ cô dậy

_ Vì anh ư? Hay giường không êm, anh bảo người đi thay nhá

_ không không_ cô xua tay lắc đầu

_ em về phòng ngủ đi, trưa sẽ có người đem thức ăn lên cho_ anh xoa đầu cô, thấy có chút có lỗi nhưng không biết làm thế nào cho phải.

_ Tiêu Dũ đi?

_ Ừ anh đi làm

_ Khi nà..o về?

_ Tối sẽ về, có thể mua quà cho em

Cô cau mày nhìn lại Tiêu Dũ

_ quà là tấm lòng_ anh chỉ vào tim cô giải thích

Cô nhìn thật kỹ nơi trái tim rồi thốt lên_ tấm lòng…à là ấm

_ Ấm?

Cô đưa tay ôm Tiêu Dũ, ôm chặt lấy làm anh không kịp chuẩn bị ngã nhào xuống.

Aiza

_ Ấ…m như thế_ cô chớp mắt thích thú khi thử lại cảm giác lúc tối.

_ cái này được gọi là ôm_ anh búng nhẹ trán cô.

_ Nhưng ở đây ấm, ấm lắm_ cô chỉ vào trái tim mình nói rõ từng chữ rồi nhìn anh ngốc nghếch.

Anh đưa tay lên trán cười nhẹ, phong thái uy nghiêm lạnh lùng của Tiêu Dũ bị cô gái này hạ gục rồi.

_ Ngoan, về phòng, ở nhà tối anh về_

Cô gật đầu đi về phòng, không quên chào Tiêu Dũ. Biết cô ngoan thế thì lúc tối đã bảo ngủ rồi.

Thế là hôm nay cô ở nhà cho đến tối,

_ Cô ấy thế nào?

_ a cô gái không ăn gì thưa cậu chủ_ cô người hầu báo cáo

Anh cau mày_ tại sao?

_ T..tôi không biết. Tôi đã nấu cháo và muỗng cho cô ấy theo lời cậu nhưng cô ấy vẫn không ăn càng không cho ai đến gần_

_ thôi được rồi, dọn đồ ăn lên phòng_ anh tháo cà vạt bước lên phòng.

Vừa mở cửa ra đã không thấy cô nhóc đâu, anh nhìn quanh cũng không thấy.

-Nhóc con, em đâu rồi?

Nhóc con, anh về rồi

_ Tiêu….Dũ

Anh quay lại thì thấy cô bước ra từ phòng tắm, mặt mệt mỏi.

_ Em sao thế?_ anh đến đỡ cô tới giường

_ mọi người bảo em không ăn, không cho ai đụng vào? Em muốn gì nào?

_ xi..n lỗi_ cô thở gấp

_ tại sao?