XtGem Forum catalog
Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323181

Bình chọn: 7.5.00/10/318 lượt.

lên má Linh, hôn rất nhẹ và nhanh. Em mỉm cười rồi lại đi tiếp như chưa có chuyện gì xảy ra. Chỉ đơn giản là như vậy thôi, như thế là đủ dù nó chẳng lãng mạn hay ngất ngây trong phim đâu. Cả hai đều đã cùng nhau trải qua một đống chuyện, lời tỏ tình này chỉ là một sự xác nhận thôi. Không hoa, không quà và cũng chẳng có gì.

6 giờ tối mới bắt đầu từ Bà Triệu đi về, lần này thì có ghế ngồi chứ không phải đứng nữa. Bây giờ hai đứa mới xem lại ảnh mà buổi chiều đã chụp. Cái lạnh tê tái cũng không ngắn được sự rạng rỡ, nhiều lúc hơi quá của mình với Linh khi chụp ảnh. Có cái thì mặt nhăn nheo nhìn đến gớm, cái khác thỉ mở to mắt đến lồi cả ra. Cái nào mà Linh hay mình xấu quá thì tranh nhau xóa tránh tình cảnh lộ ra thì chỉ có đeo mo vào mặt.

- Hôm nay anh vui lắm!

- Em cũng thế, cảm ơn anh!

- Anh cảm thấy không gặp được bác Trà của em cũng tốt. Như thế chẳng ai chia rẽ bọn mình nữa.

- Không, dù có gặp bác Trà ở lại thì em hàng ngày vẫn sẽ qua gặp anh. Nghĩ kiểu gì mà cho rằng bọn mình sẽ xa nhau được dù chỉ một ngày thế.

- Đúng rồi, làm gì có ai chăm sóc cho em như anh được.

- Và còn nấu mì và dìu em đi nữa chứ.

- Ờ, lúc nào cũng khư khư bảo vệ cái mông bánh dầy của em để thi thoảng còn… sờ trộm :”>

Ừ, đúng là từ lúc nào không hay thì mình với Linh không thể thiếu nhau được nữa rồi. Ít nhất là bây giờ sẽ như vậy, dù cho mai lại ghét nhau đến mức chỉ muốn gỡ cột nhà mà đánh cho đến chết. Đây cũng là lần đi xe bus thoải mái và dễ chịu nhất đối với mình. Là nhờ em đấy Linh ạ? Cám ơn vì em đã ở bên cạnh anh.

Tiếng chuông iphone quen thuộc vang lên. Đó là bố Linh. Em ra hiệu cho mình im lặng. Mình ngồi hơi ghé vào đầu em nghe trộm.

- Linh, về nhà ngay. Nếu không bố sẽ đăng tin trên ti vi tìm.

- Vậy bố không được can thiệp vào cuộc sống của con nữa.

- Mày còn mặc cả với bố mày nữa à?

- Mọi chuyện là tại bố hết đấy. Con sẽ về nhưng bố không được đuổi bạn con và con chó con nuôi nữa.

Bố Linh im lặng để suy tính, mình cũng thầm thì với Linh rằng đừng có căng thẳng với bố quá. Em gật đầu đồng ý với mình và đợi câu trả lời của bố.

- Cứ về đi, bố sẽ mở cửa và để khóa lại. Về ngay đi, có biết là ngoài đường toàn lũ khốn nạn, không ra gì không hả mà lang thang với lũ đó?

- Bố đừng xúc phạm bạn con như lần trước. Nếu bố làm vậy thì con sẽ không về đâu.

- Được rồi, không nói nữa. 1 tiếng sau bố gọi điện bàn kiểm tra.

- Con chào bố.

- Mà bảo cái thằng kia qua gặp bố. Nếu nó không gặp thì đừng hỏi tại sao bố không cho nó vào nhà đấy.

Nói xong bố Linh cúp máy luôn. Thế là Linh được về nhà rồi, lại thoải mái và dễ chịu như trước. Nhưng bố Linh gặp mình để làm gì chứ. Mình nơm nớp nghĩ.

- Anh đừng sợ. Em sẽ luôn ở bên em.

- Ừ, anh không sợ mà! Chỉ cần bố em không lột quần anh rồi búng chim là được. s

- Nhưng đừng nói với bố là bọn mình yêu nhau đấy. Không thì chết với bố em.

- Anh không ngu đâu. Mà hình như bố em ghét anh theo cách riêng thì phải.

- Cách riêng là như thế nào?

- Ghét cay ghét đắng, ghét như hắt nước bỏ đi ấy. Nghĩ đến việc giáp mặt bố em mà thấy khó chịu lắm.

- Rồi bọn mình sẽ tìm ra cách mà. - Linh cười chấn an mình.

Cảm giác lúc này của mình buồn cười lắm. Vui vì cuối cùng Linh cũng được về nhà rồi, nhưng lo đến run rẩy với việc sẽ phải ngồi đối diện nói chuyện với bố Linh. Lúc này mình bắt đầu nhớ lại bộ mặt nhăn nheo, cái đầu không cổ như được gắn thẳng với thân bằng băng dính, cái bụng bia to tướng cùng cái vẻ sát thủ của bố Linh.

Từ trên xe bus cho đến khi đưa Linh về nhà mình liên tục hỏi em về bố để tìm ra cách đối phó với chuyện này. Một là xù hẹn để khỏi phải đau đầu để rồi khỏi phải gặp lại Linh luôn. Hai là đến gặp để rồi vẫn phải chia tay Linh vì rõ ràng bố em không ưa mình. Ấn tượng về lần đầu gặp đã làm mình tổn thương, nhưng chẳng phải Linh cũng làm mình tổn thương mà mình vẫn cun cút chạy theo Linh sao. Cầu mong là mọi chuyện sẽ tốt đẹp như chuyện của mình với Linh vậy.

Thỉnh thoảng mình cũng đéo hiểu được tình yêu nữa. Thôi chết nói bậy lỡ mồm! (*…*’)

Cuối cùng thì Linh lại chuyển học bạ ra ngoài và đã đi học lại. Con Bin đã lại được vùng vẫy trong ngôi nhà cũ mặc cho bố Linh phàn nàn đủ kiểu. Mình với bố Linh đã giáp mặt nhau, điểm hẹn là một quán bia hơi không xa nhà Linh lắm. Mà bố Linh cũng buồn cười, nói là muốn gặp nhưng mãi mới sắp xếp để mình đến thưa chuyện, báo hại hơn một tuần mình nhai cơm như nhai rạ mà vẫn phải ăn đủ ba bát một bữa.

Tầm 5 giờ chiều Linh gọi mình đến đây gặp bố, có lẽ bác nhà mới tan làm. Mình ra thì đã thấy bố Linh ngồi ở đây rồi. Cái bàn mình chuẩn bị ngồi là liệt đồ nhậu, bố Linh tự ngồi cuốn nem ăn hết cái này đến cái khác. Phải nói là ngay từ cái cách ngồi đã thấy khác con gái rồi, Linh ý tứ bao nhiêu thì bố cứ kiểu anh phu xe bò khoác bộ vest giám đốc. Sau này thì mình mới bi