Insane
Bảo Bối Nhỏ Bé, Về Nhà Thôi

Bảo Bối Nhỏ Bé, Về Nhà Thôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322151

Bình chọn: 7.00/10/215 lượt.

hông muốn để vị ca ca nào đó như oán phu luôn trừng mắt nhìn những gã nam nhân nhìn nàng nàng đã lấy cớ cần đi mua đồ phụ nữ nên hắn không đi theo.

Nàng đang đi trên đường thì gặp lại cậu thiếu niên 14 tuổi Phương Khải,nhìn cậu có vẻ cậu đã đợi nàng ở đó khá lâu rồi.

"Ta đợi ngươi khá lâu nha!"_Phương Khải khẽ nhăn đôi mày lại nói.

"A...ngươi tìm ta làm gì nha!"_Nàng thắc mắc mở to đôi mắt đẹp hỏi.

"Ngươi biết ca khúc thần thoại,ta cũng biết ca khúc ấy thế ngươi nghĩ ta là ai?"_cậu nhóc nhếch cánh môi mỏng mỉm cười nói.

Nghe như thế nàng không khỏi giật mình,tại sao hắn biết ca khúc ấy trừ nàng và vị Lãnh huynh kia thì không ai có thể biết,trừ khi....

"Ngươi cũng như ta cũng là người hiện đại sao?"_nàng xúc động hỏi,nàng thật mong có nhiều người bạn cùng lai lịch như mình nha

"Phải,ta chỉ là muốn làm bạn với ngươi ta không có ý xấu ngươi được không?"_Hắn lo sợ hỏi,hắn thật sợ nàng không tin nha.

"Tuyệt lắm có bạn mới thật vui nha..."_Nàng vui vẻ lắc tay hắn như lắc tay người bạn thân mà không để ý mặt hắn đã đỏ bừng rồi.

Vì có bạn mới nên tối nay nàng quyết định mời hắn cùng vị Lãnh huynh kia ăn cơm thế nhưng nàng lại quên mất có một vị thần giữ cửa đang tức giận khi nàng chưa về nhà.

Buổi tối,tại quán cơm Bình Á nàng cùng hai vị bằng hữu kia và Tiểu Ly tỷ kia cùng ngồi trong một căn phòng nhỏ ăn cơm,trò chuyện,nhìn hai vị nam nhân kia tựa như tiếu phi tiếu mỗi người theo ý nghĩ riêng của mình mà lạnh nhạt nàng cố ý gắp thức ăn cho cả hai rồi cùng cả hai trò chuyện về thế giới hiện đại.

Theo như Lãnh huynh nói hắn là giầm đốc công ty Trần Lãnh đứng thứ 2 Châu Á,khi hắn đang bơi lội nơi bãi biển cùng bạn bè thì bị một cơn sóng kéo đi và đưa tới đây. May mắn được người nhà Lãnh gia cứu giúp xem hắn là con trai cho hắn kế nghiệp Lãnh gia.

Còn Phương bàng hữu thực chất cũng chỉ là học sinh sơ trung và cũng bị tai nạn như nàng nên được đưa tới đây nhưng hắn may mắn hơn là bị đưa tới gần ngôi miếu mà hoàng hậu đã cúng bái với nhan sắc thanh tú hắn đã được hoàng hậu nhận làm con nuôi và giữ ở trong cung làm vương tử.

Nàng cũng kể tai nạn và cuộc đời mình sau này cho họ nghe,họ cũng cảm thấy bất bình dùm nàng nên cố gắng an ủi nàng

Đang mãi vui chơi thì lòng nàng hơi nhói lên,sực nhớ tới vị ai gia ở nhà kia nên nàng khẩn trương lo về,thật sự nàng rất lo sợ ca ca giận nàng nha. Lâu nay nàng đã quen dần với hắn và đã xem hắn hắn như người thân mình giờ đi lâu vậy nàng thấy thật nhớ hắn nha, nghĩ tới hắn giờ phút này hẳn cũng đang nhớ nàng nàng không khỏi cảm thấy hạnh phúc và ngọt ngào nha,nhưng tại sao lại có cảm giác ngọt ngào ấy,thật rất mơ hồ nha...Thôi không lo xa nữa mau về nhanh thôi nếu không nàng sẽ nhớ hắn lắm đó....

Khi nàng về tới phủ trời đã rất tối,nàng lo lắng liệu hắn đã ăn tối chưa?Liệu hắn có lo cho nàng không? Tự diễu cợt mình nàng tại sao lại ngốc thế hắn chỉ là ca ca nàng không phải phu quân nàng thì tại sao phải lo cho nàng chứ?...Giật mình,từ khi nào nàng lại có những suy nghĩ điên rồ này chớ...

Đi vào đại sảnh, nhờ ánh nến nàng vẫn có thể thấy có một vị nam nhân ngôi đó vì ngược chiều ánh sáng nàng không nhìn thấy rõ khuôn mặt hắn nhưng không khí xung quanh tản mát một sự lãnh lẽo mơ hồ cho thấy hắn thật sự rất tức giận.

Nàng lo sợ nhìn hắn,như bao lần phạm lỗi nàng nhảy vô lòng hắn dui đầu vào vòm ngực rắn chắc ấy nói :

"Ca ca muội sai rồi,thật sự sai rồi huynh bớt giận được không"

Hắn nhìn thấy nàng như thế chỉ cười trộm trong lòng còn ngoài mặt thì lạnh hơn băng nói

"Vậy sao,muội sai gì nào,muội có chân có tay ta nào dám quản muội,muội đi đâu cần để ý ta và mẫu thân đâu mà!"_Nói xong hắn đẩy nàng ra,trong nháy mắt ấy hắn thế nhưng lại không nhìn thấy cơ thể nàng cương cứng,hắn thật sự ghét bỏ nàng rồi sao,tại sao lại như thế,ngực quá đau nhói,nàng trơ mắt nhìn cánh tay hắn lạnh lùng đẩy nàng ra xa,nàng phải làm sao,làm thế nào đây....

Khoảnh khắc nhìn hắn lạnh lùng quay đi nàng biết,nàng thật sự yêu hắn mất rồi,15 tuổi nhưng nàng đã hiểu được thế nào là yêu,cảm giác ấy ngọt ngào lại cay đắng quá.Lo sợ hắn không quan tâm nàng nữa,nàng kéo ông tay áo hắn lại nhưng hắn lại hất ra rồi đi về phòng.

Nhìn hắn rời đi,nàng đờ đẫn,tại sao lại như thế với nàng,tại sao lại không nghe nàng giải thích...

Khi hắn sắp đi vào phòng nàng bạo gan chạy lại ôm lưng hắn,khóc lóc nói rằng:

"Huynh là muội sai...muội sai thật rồi...huynh tha thứ cho muội..."

Thân thế hắn cứng đờ,nàng đang là ôm hắn,nàng đang là khóc vì hắn giận sao,hắn lúc đầu chỉ muốn dọa nàng để nàng không về trễ nhưng lại không ngờ đạt được kết quả ngoài mong muốn này.Nhưng nhìn nàng khóc hắn lại không đành lòng,nếu biết trước thế này hắn nên giận nàng từ xớm thì đã được tiện nghi của nàng rồi nha.Quay người ôm nàng vào ngực,hắn hôn nhẹ lên cánh môi hoa đào của nàng rồi ôm nàng vào ngực nói:

"Muội thật ngốc,huynh làm sao giận