Polaroid
Bạn Trai Tôi Là Gangter - Bos Đại Nhân.

Bạn Trai Tôi Là Gangter - Bos Đại Nhân.

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323201

Bình chọn: 7.5.00/10/320 lượt.

ề phía người phát ra tiếng động đó,, và tôi kẻ đang bị bịt miệng đang cố hết sức vùng vẫy đứng lên.Phát hiện ra cô gái bị
trói đó là tôi, Ngọc Thụ tự nhiên hiểu được rằng tôi đang bị bắt cóc.
Khống biết có làm việc theo cảm tính hay không mà ngọc Thụ chạy đến chỗ
tôi, đỡ dậy, cởi trói:

_Cô không sao chứ?- Ngọc Thụ ân cần hỏi, cứ xoay tôi như chong chóng kiểm tra xem có bị thương không.

_Không sao. Nhưng mà sao anh lại ở đây- Tôi nhìn anh hỏi.

_Thì tôi đến đây giải quyết công
việc- Ngọc Thụ nói xong liền bế tôi lên đưa vào xe, trong con mắt ngạc
nhiên của tôi và những người khác. Đóng cửa xe lại, Ngọc Thụ liền trừng
mắt những người kia:

_Tôi định tha cho các người rồi vậy mà…các người dám bắt cô ấy….Chán sống rồi- Nói xong Ngọc Thụ bay lên
đánh nhau, những cú đấm, đá anh tung ra rất quyết đoán và mạnh như muốn
lấy mạng người ta luôn áh. Tôi ngồi trong xe mà ngu ngơ có hiểu chuyện
gì xảy ra đâu, thấy họ đánh nhau tôi cũng lo lắm nhưng nhảy ra không
được vì không biết mở cửa chiếc xe này.

Cái tên đàn em C kia rất ghét Ngọc
Thụ nên khi thấy có sơ hở hắn ta đánh một cái vào ngay lưng của Ngọc Thụ làm anh gần như khựng lại, thấy thế nhửng tên khác ăn hôi nhảy vào đánh Ngọc Thụ, cũng may sao lúc đấy Vũ Lâm cùng những đàn em của mình chạy
vào giải cứu Ngọc Thụ., thấy Vũ Lâm tôi đập cánh cửa để nhờ anh ,mở cửa
dùm, hiểu ý tôi Vũ Lâm mở cửa được, thì ra cửa này không phải đẩy ra để
mở mà là kéo ngược lên trời để mở. Chạy ra khỏi xe, thì lúc này mọi
chuyện đã được giải quyết rồi, mấy tên hồi nãy đánh Ngọc Thụ giờ đang bị trói lại nguyên một đống. Tôi thì đến chỗ Ngọc Thụ đnag được đàn em của mình đỡ dậy, còn Vũ Lâm thì đang giải quyết mấy tên khốn ăn hôi đó.

_Mấy tên naỳ chán sống hay sao àm dám đnáh cả “Tứ Thiếu Gia” của Thiên Bang hả?- Vũ Lâm hét lớn làm tôi ngỡ ngàng kinh khủng.

_Hừ, “Tứ thiếu gia” gì chứ đánh như đuổi ruồi mà cứ bày đặt- đàn em C không sợ chết nói.

_Cái gì? Mày hình như chưa thấy
quan tài chaư đổ lệ thì phải. – Vũ Lâm tức giận nói rồi anh chơi một
phát vào bụng hắn làm hắn đau điếng.

_Có ngon thì solo đừng ở đó mà dương oai đánh tao- đàn em c lại lần nữa không sợ chết nói.

_Được lắm, tao sẽ để cho mày biết
thế nào là nỗi đau muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong-
Vũ Lâm nói rồi hất tay để đàn em của mình đưa bọn chúng đi.



_Ngọc Thụ, anh không sao chứ?- Tôi lo lắng nhìn anh.

_Tôi không sao. Chỉ là vết thương ngoài da thôi- Ngọc Thụ mỉm cười nói cho tôi yên tâm.

_Bị thương thế mà không sao gì? Bầm hết cái mặt đẹp trai rồi còn gì- Tôi nhìn vào khuôn mặt của Ngọc Thụ
nói, nhìn mặt của anh ta lúc này trông rất giống trẻ con vừa mới đánh
nhau về.

_Hết đẹp trai thì đi với cô mới hợp chứ- Ngọc Thụ true.

_Gì, ý anh là tôi xấu hả?- Tôi trợn mắt nói- đã thế tôi cho anh thành người xấu xí nhất luôn.

Nói là làm tôi đánh Ngọc Thụ mấy
cái hết sức vậy mà anh ta cũng cười thật là chắc bị người ta đánh đến
điên luôn rồi. Thế là tôi dở tuyệt chiêu nhéo má:

_Đau quá. Muốn ám sát tôi àh- lúc này tên Ngọc Thụ mới chịu la đau đấy, làm tôi hả hê kinh khủng.

_Hehehe vậy thì từ nay đừng có chọc tôi nữa nhé- Tôi hài long nói.

_Hừ, chờ đấy- Ngọc Thụ ôm má nói.

Sau khi Vũ Lâm giải quyết xong bọn kia, anh đến chỗ của tôi và Ngọc thụ:

_Sao rồi hả?- Vũ Lâm đập vai thằng em mình nói.

_Vẫn còn chưa chết- Ngọc Thụ nói.

_Hừ, lần sau cho chừa cái tội nóng
nảy không bỏ được. Nếu hôm nay anh không ra tay thì chú mày chắc phải
nằm viện mấy tháng đấy- Vũ Lâm lên giọng anh hai nói.

_Vâng cảm ơn anh.- Ngọc Thụ giả làm đứa em ngoan nói.

_Biết thế là được, mà sao bà cô này lại ở đây- Vũ Lâm chỉ vào tôi nói.

_Nè, tôi chưa có già, sao dám bảo tôi bà cô hả- Tôi tức nói.

_Ồh không già sao. Xin lỗi nhé không biết- Vũ Lâm chọc tức tôi.

_Hứ- tôi tức nói không nên lời.

_Anh Vũ Lâm àh thôi đi, Trân Trân vì em mà bị bắt tới đây đó. Anh đừng chọc cô ấy nữa- Ngọc Thụ bênh tôi heheheh.

_Vậy sao? Chà…chà…cô cũng có giá để người ta bắt cóc hả?- Vũ lâm không coi lời nói thằng em trai mình ra gì àm vẫn tiếp tục chọc tôi.

_Anh.....- tôi tức điên lên bay vào đánh anh ta thì ôi không, cái chân tôi không chịu nghe lời mới nhấc
chân lên thôi thì đã té ngã rồi cũng tại lần bị bong gân chưa khỏi
huhuhuuh. May mắn sao có một tên đáng ghét và một người đáng yêu đỡ tôi
chứ nếu không em về với đất mẹ rồi.

_Muốn đánh tôi hả? trời phạt cô đấy- Tên Vũ Lâm tuy quan tâm nhưng lại khoái làm tôi tức dù trường hợp nào.

_Hứ, tôi không thèm chấp- Tôi bực tức không thèm để ý luôn.

_Thôi hai người này khoái cãi nhau
thế hả? Bây giờ nói chuyện chính đây nè- Ngọc Thụ nói to- Tại sao anh
lại ở đây. Em nhớ là em đâu có cho ai biết chuyện này đâu.

_Àh, Anh Phong gọi bảo anh đến giúp cái tên non nớt như chú mày đó- Vũ Lâm trả lời mà mắt vẫn đấu với tôi.

_Anh hai sao? Anh hai làm sao biết chuyện này- Ngọc Thụ nói làm tôi chột dạ rồi vì tôi là người nói mà.

_Vậy thì chắc có ai nói với Anh hai rồi- Vũ Lâm chống cằm suy nghĩ.

_tôi nói đó- Tôi đành nói thôi, dù thế nào họ cũng biết, biết trước với biết sau cũng là biết mà.

_Hả? Cô sa