
h nó thì đẹp trai
cũng có, vừa vừa cũng có, xấu tệ cũng có. Thông minh cũng có, học khá cũng có,
dốt dốt cũng có, dốt đặc cũng có. Thế mà sao nó lại chọn anh ta? Có thể nó đang
bị say nắng bởi cái vẻ chói lóa từ chiếc kỉ niệm chương Olympia và cái vòng
nguyệt quế làm cho mê mẩn chăng? Hoặc có thể anh ta đã dụ dỗ nó ra căng tin và
mua cho nó vài cái kẹo mút, hối lộ cho nó mấy ly kem vào giờ giải lao rồi chăng?
Trời mới biết được… à mà tôi gần nó hơn trời, tôi không biết thì trời nào biết
nữa. Nhưng tóm lại vẫn là nó đã để mắt tới anh chàng Nhật Anh hay Nhật Chị
đấy.
Dạo này nó thích chải chuốt, tết tóc hai bên hoặc buông xõa xuống, mặc
váy và đi giày búp bê nhìn nữ tính. Động đất Nhật Bản ảnh hưởng tới tận Việt Nam
chăng? Nó không chạy ầm ầm trong sân trường mà bẽn lẽn, rụt rè đi bên cạnh tôi.
Bỗng dưng sao tôi thấy mình muốn độn thổ quá, sao cái gì nó cũng hơn tôi vậy ta?
Lúc nó mặc quần Jeans, đi giày thể thao chạy nhảy hò hét, nhìn nó cá tính hơn
tôi. Còn bây giờ nó mặc váy, đi giày búp bê sao nó cũng nữ tính hơn tôi nữa. Cái
bóng đèn cao áp này quả là sáng lâu và sáng dai. Hay tại tôi thuộc cái loại dở
dở không có tính cách rõ ràng nhỉ?
- Nhật Anh! - Nó gọi lớn tên anh ta khi
thấy anh ta chạy qua.
- Hai bạn gọi mình à? - Anh ta tới gần, nở nụ cười tươi
rói như quảng cáo Close up tự tin hơn gần nhau hơn.
- Kìa, gọi anh ấy thì nói
gì đi. - Nó huých tay tôi như thể tôi chính là thủ phạm trong việc dụ dỗ anh ta
đến gần vậy.
Tôi ấp úng, không nói được gì.
- Chị em muốn làm quen với
anh. - Cái giọng nó bẽn lẽn đến khó ưa. Mà… khoan đã, nó vừa gọi tôi là chị đấy
sao? Sét nào vừa đánh từ tai trái qua tai phải thế nhỉ? Tôi quay cuồng, hóa đá
ngay thời điểm đó.
Tôi quay lại lừ mắt nhìn nó thì gặp cái nháy mắt đầy ẩn ý
của nó đáp lại.
- Em tên là gì? - Nụ cười anh ta nhìn hiền lành một cách điêu
điêu. Tôi chẳng tin là anh ta hiền lành như thế đâu.
- Chị em là Xuân Lan. Bí
thư lớp Hóa 10a3 đấy. - Nó đẩy tôi nhích lên một bước. Trò đùa gì đây? Trao đổi
danh xưng à? Tôi thề là lát nữa vào trong lớp, tôi sẽ bóp cổ nó.
- Thì ra em
là Xuân Lan. - Anh ta cười với tôi. - Còn đây là Lan Xuân hả? - Anh ta quay ra
phía nó.
- Anh biết tụi em hả? - Nó cười hí hửng, hình như quên mất cái vẻ nữ
tính đang cố diễn nãy giờ.
- Ừ, tất nhiên là biết rồi. Anh biết từ cuộc thi
học sinh giỏi Hóa cấp tỉnh kì trước.Một người là Xuân Lan, còn một người Lan
Xuân phải không? Cô gái nữ tính này chắc là Lan Xuân rồi
Chờ mãi mà mặt đất
chẳng nứt ra cho tôi giấu cái mặt đỏ bừng bừng, may mà đúng lúc đó tiếng trống
vào lớp kéo bọn tôi ra khỏi anh ta. Nó còn quay lại vẫy tay tạm biệt như thể đã
quen từ lâu lắm.
- Chị bị khùng đấy hả? - Tôi hỏi nó.
- Ừ, đang khùng đây.
- Cái mặt nó nhơn nhơn. - Cho làm chị thêm một lần không thích à? Từ nay trước
mặt Nhật Anh, cho mày đóng vai Xuân Lan vô cùng thông minh và xinh đẹp. Còn để
chị mày đóng vai Lan Xuân, một con bé thiểu năng và ngây ngô. - Nó lại cười ha
hả bằng cái giọng đáng ghét.
Tôi nhéo vào hông nó, đập thêm một cái vào lưng
kèm theo một từ “điên” rồi lầm bầm lôi sách ra ôn bài, không bận tâm về cái trò
đùa của nó, chắc một phút xuất thần nào đó nó nghĩ ra rồi cũng sẽ quên luôn. Nó
vẫn thường hay nghĩ ra những trò đùa nào đó mang “tầm chiến lược” nhưng rồi lại
quên béng đi trước khi thực hiện.
Cuối giờ học, tôi thấy cái tên Nhật Chị đó
với một lũ con gái vây quanh ngoài cổng trường, tôi muốn lờ đi thì nó kéo tôi
lại gần, vờ đi ngang qua mặt mà làm ngơ. Nó cúi mặt vào vai tôi cười khúc
khích.
- Cười cái gì đấy? - Tôi giống như con nai vàng ngơ ngàng, hỏi một cụ
cáo già dù là đang sợ hãi con cáo già này sẽ ăn thịt mình bất cứ lúc nào.
-
Nhật Anh đang để ý. - Tiếng cười của nó càng rõ ràng. - Đừng quay đầu lại. Nó
nhéo tay tôi khi tôi tò mò quay lại sau lưng theo phản xạ.
- Nàng ơi! Nàng
định ăn thịt hay lột da tôi thì nàng nói luôn cho tôi nhờ. Cứ như thế này tôi
đau tim chết mất thôi.
- Cứ để yên rồi sẽ biết.
Hôm đó, anh chàng hotboy
cùng chúng tôi về. Nó ngồi sau xe tôi, im thin thít không nói một câu nào. Anh
chàng kia có hỏi câu nào thì nó cũng nhéo hông tôi để tôi trả lời. Bây giờ tôi
mới biết mỗi lần đi cùng tôi, cái miệng nó mỏi mệt như thế nào.
Về đến nhà,
tôi lôi cổ nó vào phòng rồi hỏi một cách bực bội:
- Nàng định cho tôi làm
Xuân Lan thông minh xinh đẹp hay định cho tôi làm cáo già chín đuôi đấy hả? Tự
nhiên bắt người ta đóng giả mình là sao? - Tôi tức giận.
- Theo một nguồn tin
mật, - nó cười lém lỉnh - thì chàng thích người nhu mì, nữ tính và giỏi nấu
ăn.
- Thế thì sao?
- Thế mà còn phải hỏi à? Người có bề ngoài nhu mì, nữ
tính, giỏi nấu ăn và ngây thơ vô số tội còn ai vào đây nữa. Là Vũ Ngọc Lan Xuân
chứ có phải là Vũ Ngọc Xuân Lan đâu. Thôi, cho chị mượn tạm cái tên nhá. Cưa đổ
thì chị khao một chầu kem.
- Một tháng tiền tiêu vặt. Hai qu