
Huyên không có cách nào mà trả lời anh, bởi vì quả thật, An Như Nguyệt đã sắp xếp cô cho người khác. Cô không có cách nào nói cho anh biết, cô thực đã dao động. An Như Nguyệt đối với cô, mỗi một câu đều tự đáy lòng như vậy, cô không cự tuyệt An Như Nguyệt được.
Cho dù cái gì Bạch Nhật Huyên cũng không nói, anh vẫn hiểu được cô đã dao động. Chỉ cần người khác đối xử với cô dịu dàng, cô đã chịu không được. An Như Nguyệt mới nói mấy câu đã khiến cô sinh ra ý tưởng buông tay anh. Bạch Nhật Tiêu áp chế cơn đau lòng, đem ý định vứt bỏ mình của Bạch Nhật Huyên ôm chặt vào trong lòng. “Nói cho anh biết, em sẽ không rời khỏi anh.” Anh không muốn trách cứ cô. An Như Nguyệt yêu cô đến bao nhiêu, anh có thể hiểu.
Cô ôm chặt lấy thắt lưng của anh, “Em sẽ không rời khỏi anh.” Đang nói ra câu tiếp theo, cô muốn trấn an anh, hôn anh, nắm tay anh thật chặt, “Nhưng trong thời gian mẹ vẫn còn ở đây, chúng ta trước hết hãy tách ra, được không?” Cô cố gắng nói uyển chuyển hơn, lại vẫn châm lên lửa giận của Bạch Nhật Tiêu.
Thân thể Bạch Nhật Tiêu cứng ngắc. Anh có thể vì cô vượt mọi chông gai, nhưng cô một lần nữa lại lùi bước, vậy còn anh dùng sức mạnh gì mà để tiếp tục đây? “Anh ở trong lòng em, có cũng được mà không có cũng chẳng sao cả?” Anh cắn răng gầm nhẹ, sự tuyệt vọng không khống chế được có thể nghe thấy rất rõ. Đau thương đứng lên từ giường của cô, nhìn cô, nước mắt không khống chế nỏi chảy ra, “Ở bên cạnh anh khó xử cho em đến như vậy sao? Nói cho mẹ biết em yêu anh khó đến như vậy sao? Anh có thể liều lĩnh yêu em, nhưng tại sao đến em lại khó khăn đến thế?!”
Cô cũng xuống giường, níu lấy góc áo của Bạch Nhật Tiêu, muốn trấn an cảm xúc cho anh. “Anh đừng như vậy. Em chưa từng chia tay với anh. Chỉ là em không muốn để cho mẹ biết chúng mình bên nhau. Mẹ đã rất khổ sở rồi, nếu mẹ biết em phản bội mẹ, mẹ sẽ rất đau khổ.” Giọng nói của cô đứt quãng. Đớn đau của Bạch Nhật Huyên cô, không hề kém so với Bạch Nhật Tiêu.
“Chỉ cần em yêu em, em sẽ không bao giờ phải xin lỗi anh.”
Ánh mắt của anh đỏ ngầu, khó khăn nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô. Bi ai cũng như tuyệt vọng, mặc kệ là ở bất cứ thời điểm nào, Bạch Nhật Tiêu anh vĩnh viễn cũng không phải là người thứ nhất cô để ý đến. Mà anh, mọi chuyện luôn vì cô trước tiên. “Còn anh thì sao? Anh sẽ không khổ sở ư?” Giọng nói của anh không dồn dập nữa, chỉ là đang ép hỏi, ép cô đến đường cùng.
Bạch Nhật Huyên nức nở túm lấy cánh tay anh, “Em biết…”
“Em có biết anh yêu em nhiều đến như thế nào không?” Anh chỉ vào nơi ngực trái của mình, “Yêu đến, ngay cả nơi này cũng không có cách nào dừng lại!” Anh nói lớn hơn một chút. “Lấy lòng em, che chở em, nhân nhượng em, cưỡng bức em, nhốt em, khống chế em, mềm cứng, cái gì anh cũng làm cả. Chỉ cần có thể giữ lại em, chỉ cần có thể để em yêu anh, anh cái gì cũng đều làm. Anh không quan tâm đến ánh mắt người khác như thế nào, cũng không quan tâm đến việc thương tổn người khác như thế nào. Tất cả chỉ là vì có được em. Thật vất vả mới đợi được em nói một tiếng thích anh, anh nghĩ lúc đó, anh đã có được toàn bộ thế giới này.” Bạch Nhật Tiêu cười thảm, ánh trăng sáng ngời trên gương mặt nhòa nước mắt của anh, “Nhưng là, em lại chú ý anh được bao nhiêu? Ở trong lòng em, bất cứ người nào cũng có thể quan trọng hơn anh!” Giọng nói của anh vốn không lớn. Mà Bạch Nhật Tiêu cũng không nói thêm điều gì nữa. Anh sợ, nếu không thể khống chế được, lại tổn thương cô một lần nữa.
Bạch Nhật Tiêu cảm thấy thâm tình của mình đã bị cô đập nát, mê luyến vỡ tan. Anh không còn sức lực nào, cố gắng nhặt lên. Tất cả đều ở lại chung quanh cô. Anh không dám quay đầu, bởi vì sợ ánh mắt của người con gái đó. Cánh cửa phòng vang lên âm thanh dữ dội. Âm thanh này thật lớn, so với âm thanh tan nát cõi lòng trong anh, càng vang, càng chói tai hơn.
Xe của Bạch Nhật Tiêu, giữa màn đêm rời khỏi biệt thự như bão táp. Tựa như một đêm kia cô lựa chọn rời đi, mọi thứ đã quá xa rồi.
Khi An Như Nguyệt cũng những người làm đuổi tới phòng, chỉ còn Bạch Nhật Huyên ngồi dưới đất, khóc khàn cả giọng.
Nếu một giây trước đó cô còn do dự mà buông anh ra, thì một giây này, lòng của cô đã không muốn rời khỏi anh nữa. Cô đã từng nghĩ đến, Bạch Nhật Tiêu có lẽ sẽ ở cùng một chỗ với Chung Thi Âm. Cô nghĩ đến, Bạch Nhật Tiêu có lẽ không yêu cô như vậy. Cô nghĩ đến, mình có lẽ nên nhận người An Như Nguyệt đã sắp xếp. Nhưng lúc anh đá cửa mà đi, âm thanh đó, hòa với âm thanh nát vỡ trong lòng cô, thì lòng đã đau đớn đến thế.
Bạch Nhật Huyên cô không phải là người có đủ cảm giác an toàn. Rất nhiều chuyện nếu anh không nói, cô vĩnh viễn cũng không thể nào biết. Tựa như việc anh yêu cô, tựa như việc anh lại yêu cô đến như vậy, tựa như việc cô là cả thế giới của anh. Chính là vì sự tự ti quấy phá, cô đã từng nghĩ đến chuyện tình cảm lưu luyến của cả hai không phải là kết quả tốt nhất. Một ngày nào đó, cô tìm được một người con trai thích hợp hơn, anh cũng tìm được một cô gái thí