Polaroid
Bạch Nhật Huyên Tiêu

Bạch Nhật Huyên Tiêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324261

Bình chọn: 8.00/10/426 lượt.

đã thỏa mãn, nhưng là, ngay cả khát vọng đơn giản đó của anh, cô vẫn cự tuyệt.

“Anh Hạo Nhiên nói muốn giúp anh chuẩn bị tiệc chúc mừng gì đó, anh không ra ngoài sao?” Cho dù giả vờ cào cào tóc vẫn không trốn tránh được ánh mắt của anh, Bạch Nhật Huyên phải uyển chuyển đuổi anh đi vậy.

“Em muốn đi cùng anh không?” Anh lạnh nhạt mở miệng, đem sự giận dữ của mình giấu tốt đằng sau mặt nạ. Ở chung một chỗ với anh khó chịu như thế? Từ khi nào cô bắt đầu mở miệng đuổi anh đi rồi?

“Em…em còn có bài tập chưa làm xong, không đi được.” Cô quanh co đáp. Có bài tập chỉ là lấy cớ, cô biết Chung Thi Âm cũng sẽ tham gia lần gặp mặt này, mà chính bản thân cô cũng không biết nên đối mặt với Chung Thi Âm như thế nào. Có lẽ, mối quan hệ của anh hai và Chung Thi Âm trong lần gặp này sẽ tăng thêm một bước. Như vậy, cô có thể sẽ không chịu sự dày vò như vậy nữa.

“Anh đây cũng không đi.” Cho dù cô vẫn cố ý né tránh, anh vẫn theo đuổi như cũ. Cho dù cô tạo thành một áp lực vô hình nào đó, anh vẫn mang tình yêu say đắm này biểu đạt hết sức rõ ràng. Chờ đến khi cô không thể thừa nhận được áp lực này, anh sẽ trấn an thật tốt cảm xúc bùng nổ đó, sau đó giúp cô từng bước tiếp nhận anh.

Bạch Nhật Huyên nhất thời á khẩu không trả lời được, co quắp tựa đầu quay sang chỗ khác, không dám nhìn vào ánh mắt thâm tình của anh. Sự dịu dàng nhưng cường thế đó khiến cho cô tiến thoái lưỡng nan, “Anh hai, anh không cần làm như vậy.” Cô cầu xin nói.

“Vậy em muốn anh phải làm thế nào?” Ánh mắt thâm sâu của anh một giây cũng không rời khỏi chỗ Bạch Nhật Huyên, đối với sự cự tuyệt uyển chuyển của cô, anh từng bước ép sát.



Anh cũng không muốn lợi dụng cảm tình Chung Thi Âm dành cho mình khiến Bạch Nhật Huyên ghen. Như vậy đối với Chung Thi Âm không công bằng, cũng sẽ khiến cho Huyên Huyên càng không tin tưởng mình nữa.

Bầu không khí áp lực khiến cô khổ sở muốn khóc. Cô muốn anh như thế nào ư? Cô muốn anh buông tha cho cô, yêu thương người khác, đừng đẩy cô vào thế khó xử nữa! Nhưng là, cô không nói nên lời, không dám mở miệng. Trời biết, cô mà to gan lớn mật cự tuyệt anh, sẽ không biết dẫn tới hậu quả nào nữa.

Thân mình đang đưa lưng về phía anh hơi hơi run run, khiến sự đau lòng vượt qua cơn giận. Bạch Nhật Tiêu đứng dậy vòng đến trước mặt cô, nước mắt ẩm ướt gập đôi mắt cô, anh lại làm cho người ta khóc rồi. “Anh biết, em không muốn anh thương em, muốn anh buông tha cho em, đúng hay không?” Anh không đợi được câu trả lời của Bạch Nhật Huyên, lập tức nói thẳng ý muốn của cô ra. Muốn nắm được suy nghĩ của cô không khó, từng giọt từng giọt nước mắt đó đều không trốn khỏi tầm mắt anh. “Nhưng là, anh cũng muốn nói cho em biết, anh làm không được. Anh vĩnh viễn cũng không có khả năng không yêu thương em, không có khả năng buông tha cho em. Vĩnh viễn không có khả năng.” Giọng nói của anh dịu dàng mà tna nát cõi lòng, mỗi một câu mỗi một tiếng đều lên án sự vô tình của cô, và nói hết tình sâu của anh.

Cách xa năm năm, lại được anh ôm vào lòng, cô không dám giãy dụa. Bởi vì sức lực anh dùng để ôm cô không hề lớn, như thể sợ hãi cô đẩy anh ra. Giọng nói dịu dàng quanh quẩn quanh đỉnh đầu cô, nhưng cô vẫn toàn lực đem tất cả đẩy khỏi ý thức mình. Bạch Nhật Huyên cô cái gì cũng không nghe được, cái gì cũng không muốn nghe thấy.

Cuối cùng sự tình phát triển thế nào đó, cô vẫn không thể không cùng anh đi tham gia tiệc tối đón gió [1'>, bởi vì Quý Hạo Nhiên hệt như muốn xuyên thủng mọi thứ vậy, gọi điện thoại không phải hối thúc bản thân Bạch Nhật Tiêu mà là Bạch Nhật Huyên. Cô quyết định đi hay không đi, đêm nay có thể hay không bình yên được. Nhưng may mắn vẫn có Từ Khả Hân phòng trước, cô nàng lấy cớ rời xa sự trói buộc của Bạch Nhật Tiêu. Mà để cho cô xấu hổ, vẫn là đôi mắt ai oán của Chung Thi Âm, mỗi một ánh mắt đều như lên án một cách âm thầm không tiếng động Bạch Nhật Huyên đã cướp đoạt đi bảo bối cô ta âu yếm nhất.

Lần từ biệt ở Boston khi trước, Chung Thi Âm rốt cuộc không chủ động liên lạc với Bạch Nhật Tiêu lần nào. Tiệc đón gió tẩy trần này cô tham dự hoàn toàn là do hy vọng từ sự hợp tác của hai nhà Chung Bạch. Kỳ thật Chung Thi Âm cũng rất đau xót, dù sao điều cô muốn là cứu vớt Bạch Nhật Tiêu ra khỏi cơn lốc xoáy kia ra, chỉ là người vẫn luôn chìm đắm luân hãm không hề cảm kích mà thôi. Cô thường thường liếc về phía Bạch Nhật Tiêu bên cạnh mình. Ngồi bên cô là thế, nhưng anh vẫn không e dè mà dùng ánh mắt lưu luyến nhìn Bạch Nhật Huyên ở đối diện, căn bản vốn chẳng nhìn mình. Sự cô đơn chất chồng trên khuôn mặt tuấn tú cũng không hề che giấu.

“Vừa về nước đã nhận vị trí Tổng Giám đốc, cảm giác thế nào?” Trầm mặc hồi lâu, Chung Thi Âm vẫn chủ động mở miệng trước. Mặc kệ như thế nào đi chăng nữa, cô không muốn Bạch Nhật Tiêu vì tình cảm không nên có kia mà bi ai.

Chung Thi Âm đột nhiên nói chuyện khiến Bạch Nhật Tiêu có chút ngoài ý muốn. Dù sao, anh nghĩ, từ lần trước từ biệt ở Boston đến sau này, những gì cần nói giữa h