
ng cuống mà nhìn động tác nhanh nhẹn của Bạch Nhật Tiêu. Từ lúc Bạch Nhật Huyên té xỉu tới giờ, ngay cả thầy giáo cô cũng chưa kêu kịp mà Bạch Nhật Tiêu liền xuất hiện?!
Khi xác định cô chỉ bị cảm nắng, tảng đá trong lòng anh mới chậm rãi thả xuống.
Anh vừa tức giận vừa đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, “Em đấy, khi nào mới có thể khiến cho người ta yên tâm đây?” Ngồi ở bên giường, anh nhẹ nhàng vuốt ve hai má của cô. Anh từ nhỏ chỉ biết, tầm mắt của anh không có cách nào rời khỏi cô, cô không phải là một người có thể làm cho người ta yên tâm được. Bởi vì lo lắng, cho nên anh luôn luôn nhìn cô, cho đến khi từ lo lắng biến thành quan tâm, quan tâm biến thành cảm tình. Trong mười lăm năm trôi qua ấy, anh can tâm tình nguyện đặt cô ở trong lòng, độc chiếm toàn bộ tình yêu trời đất của mình.
Anh nhẹ nhàng liếm hôn đôi môi mất đi huyết sắc của cô, dùng sự ấm áp của chính mình khôi phục màu hồng nhuận trên môi cô.
Bạch Nhật huyên mơ hồ cảm thấy môi hơi ươn ướt, chờ cô mở hai mắt đã nhìn thấy đôi mắt tràn đầy lo lắng của Bạch Nhật Tiêu. Cô thử nhích người, nhưng sự choang váng quay cuồng khiến cô nhăn mày lại, không thể di động.
“Ngoan ngoãn nằm, đừng nhúc nhích.” Anh mềm nhẹ đè cô lại.
“Anh hai.” Cô suy yếu gọi anh, tội nghiệp đến chảy ra nước mắt, cảm giác đầu váng mắt hoa khiến cho cảm thấy thực khổ sở, rất khó chịu. Thấy anh, đã muốn đem hết thảy cảm giác của mình nói cho anh biết.
Anh biết là cô đang rất đau, dịu dàng xoa xoa huyệt thái dương giúp cô, lau đi nước mắt cho cô, “Ngoan, đừng khóc, anh biết em khó chịu. Cho nên, lần sau đừng chạy loạn dưới mặt trời gắt như vậy nữa, có biết hay không?”
Tựa như anh chỉ đem nụ cười duy nhất của mình trao cho cô, cô cũng đem số lượng nước mắt không nhiều lắm, hết thảy đều cho anh thấy. Thói quen của cô là khóc trước mặt anh, quen chờ anh dịu dàng an ủi. Thói quen này, cho tới nay cũng chỉ có trong cuộc sống của hai người bọn họ. Cô té xỉu, không chỉ vì ánh mặt trời gay gắt nướng chín khí lực mình, mà khi ngẫu nhiên quay đầu lại, thấy anh cùng Chung Thi Âm có đôi có cặp đứng trước cửa sổ. Đây cũng là nguyên nhân dẫn đến chuyện ngất xỉu.
Nhìn sự dịu dàng vô hạn của anh, cô bắt đầu hoài nghi, có phải hay không mình thật sự quấy rầy đến anh cùng Chung Thi Âm nói chuyện yêu đương. Cô bắt lấy cánh tay đương nhẹ nhàng xoa của anh, lo lắng hỏi, “Anh hai, anh thích chị Thi Âm không?”
“Vấn đề này không phải hỏi qua rồi sao?” Anh nhíu mày nhìn đôi mắt hồng hồng vì khóc của cô. Cô lại đang miên man suy nghĩ cái gì chứ?
“Trước kia hỏi rồi, nhưng gần đây không hỏi à, anh nhanh nhanh trả lời người ta.” Cô không thuận theo, cũng không buông tha cầm lấy cánh tay anh, vội vàng muốn biết đáp án. Tình cảm luôn có sự thay đổi, trước kia không thích không có nghĩa là hiện tại, hay về sau sẽ không thích.
Anh bất đắc dĩ nhìn cô, chẳng lẽ tâm tình anh, cô một chút đều nhìn không tới hay sao? Nếu anh thích Chung Thi Âm, thì làm sao có thể dùng thái độ lãnh đạm mà đối xử với Chung Thi Âm? Anh đem vị trí người một nhà cùng vị trí đặc biệt nhất đều trao cho cô, nhưng cô còn như đang ở trong sương mù không thấy rõ. “Anh không thích cô ta.” Cho dù đáp án đã rất rõ ràng, nhưng anh vẫn nói ra. Bởi vì chỉ bằng nhãn lực của Bạch Nhật Huyên, căn bản là xem không hiểu biểu tình trên mặt anh rồi.
“Huyên Huyên, anh yêu em.”
“Vậy anh có người trong lòng không?” Cô không buông tay mà truy vấn, cho dù không phải Chung Thi Âm, trong trường nhiều nữ sinh thích anh ấy như vậy, người người sáng lạn đẹp đẽ động lòng người, anh ấy là đàn ông con trai, phải có lúc động lòng đi.
Tình cảm anh em này khiến cho cô không thấy được tình cảm thật sự của anh. Anh biết, chỉ cần một ngày không giải trừ gông xiềng này, cô vĩnh viễn cũng sẽ không thấy được rằng, tâm tình anh cũng chí hướng về cô. Anh nhìn cô, suy nghĩ thật lâu. Đôi mắt cô lưng tròng nước mắt, biểu tình lo lắng khó nhìn. Sự lo lắng trong đôi mắt ấy cho anh hy vọng. Cô cũng để ý anh có hay không người trong lòng, để ý anh là không phải chỉ nhìn một mình cô. Có được loại để ý này, anh nghĩ, anh rốt cuộc có thể đem một lòng một dạ tình yêu này nói cho cô. Anh nhìn cô, vỗ về cô, dịu dàng mở miệng nói, “Anh, thực là có một người trong lòng.”
Tư duy của cô như thể trong phút chốc đã bị đông cứng lại, khiến cho cô không thể tự hỏi, anh ấy có người trong lòng, mà cô vẫn ỷ lại anh hai có người trong lòng! Bọn họ là anh em, mà hắn thế nào, sớm hay muộn cũng sẽ mang về cho cô một người chị dâu. Đây là điều cô đã sớm nhận thức được, nhưng là vì sao, lại có một khắc, cô không hy vọng như vậy. Bên người anh, ngoại trừ cô còn có nữ sinh nào khác đâu.
“Em không muốn biết cô ấy là ai chăng?” Anh đợi đã lâu cũng chưa nghe được. Như đã lường trước được vấn để, anh chỉ nhìn cô đang cúi đầu mà ngẩn người. Chính anh đã mở miệng trước.
“Không muốn.” Cô thấp giọng nói. Nếu có thể, cô vĩnh viễn không muốn