
hiên, hớt
hải chạy đến cạnh hắn…
-“Anh sao vậy, không sao chứ?”
-“Tôi bị dị ứng với cua biển”
-“HẢ… sao anh không nói sớm”
-“Tôi đã kịp nói đâu”
-“Cái… cái miệng của anh… nó…”
-“Nó sao?”
-“Nó sưng to như con cua biển luôn rồi… hahahah” – nó không kìm nén
được khi nhìn thấy bộ dạng của hắn bây giờ mà bật cười ha hả…
Mọi người xung quanh thấy vậy cũng cười theo, hắn giận đỏ mặt, bụm miệng đi một mạch ra xe…
Lúc sau nó rón rén chạy ra xe cùng với mớ đồ trên tay, nhẹ nhàng đẩy
cánh cửa ra nó chui tọt vào xe… thấy bộ dạng hắn đang giận nó cố ngậm
miệng nín cười…
-“Sướng nhĩ, cười nữa đi”
-“Hahahahahah” – nó không tài nào nhịn cười được, tên kia xấu hổ đành bất chấp khóa miệng nó bằng một nụ hôn…
-“Thế nào, muốn cười tiếp không em” – hắn chu môi đe dọa
-“Không… không dám nữa”
Nó ngoan ngoãn ngồi im trong xe, cảm giác của ngày hôm nay nó không
muốn qua nhanh chút nào, hạnh phúc mà sau bao năm nó chờ đợi…
Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà trọ nó…..
-“Em…”
-“Em muốn nói gì sao?”
Nó lấy trong túi ra một cái hộp hình chữ nhật… đưa sang hắn cùng một câu nói khiến ai đó vô cùng bất ngờ…
-“Happy birthday to Jame”
-“Em biết hôm nay là sinh nhật anh sao”
-“Vâng, anh mở quà đi”
Hắn mỉm cười hài lòng rồi mở gối quà ra… sắc mặt từ hạnh phúc chuyển sang nỗi giận, mây đen đùn đùn kéo đến…
-“CÁI GÌ THẾ NÀY”
-“Anh không thích sao”
-“Sao lại tặng búp bê cho tôi, còn cả mấy cái nơ này nữa”
Nó cố nhịn cười lấy lại bình tĩnh –”Lúc ở nhà anh tôi thấy anh để cả
tủ búp bê đủ loại mà, tôi nghĩ anh thích chơi búp bê lắm mà”
-“Cô…”
Nhanh chóng bước ra xe, nó không quên để lại thêm một câu… -“Khi nào muốn thêm búp bê nói với tôi nhé”
-“Chết bầm nhà cô…đúng là tức chết mà…”
-“Em giỏi lắm Chi Lan hôm nay dám chọc tôi cả hai lần”
Nhìn con búp bê đang mỉm cười với mình hắn thầm rủa “Cũng tại mày không đấy Tố Liên khi không đem tủ búp bê gửi sang phòng tao…”
Ai đó tức dần dồn hết cảm xúc lên tay lái…
Đó cũng là cái sinh nhật thật sự rất ý nghĩa đối với hắn, nhưng chỉ duy nhất món quà vô cùng đặc biệt đó làm hắn tức điên…
Với nó hôm nay là ngày vui nhất trong chuỗi ngày dài trước đây….
-“Ông đi đâu cả ngày hôm qua, tụi này kiếm ông mà không có hả?” –Ken kéo Janne đi vào phòng giám đốc giận dữ với hắn
-“Jame làm cả kế hoạch của tụi này đổ sông đổ suối hết đó” – Janne hờn dõi trách
-“Ông đúng là quá đáng mà”
-“….” – hắn im lặng, nhớ đến chuyện hôm qua, nhẹ mỉm cười
Đúng lúc đó, nó đẩy cửa đi vào…
-“Giám đốc Jame đây là bản báo cáo của tôi”
Không đáp trả lời nó, hắn giọng trầm thấp …
-“Hôm qua là do tôi bị một người bắt cóc đấy chứ” – vẻ mặt điềm nhiên bình tĩnh trả lời cho câu hỏi của hai người bạn, ánh mắt vẫn dán vào
ánh mắt đang hậm hực của ai kia…
Ai là kẻ bắt cóc chứ?
-“Hả… ai bắt cóc ông/Jame” – cả hai cùng đồng thanh
-“Một con thỏ con rất đáng ghét”
-“HẢ” – cả hai đều ngơ ngác nhìn nhau
-“Thôi được rồi, hôm nay tôi sẽ bù lại cho mọi người, đừng trách tôi
nữa” – hắn quay sang nhìn hai người bạn của mình giả vờ có lỗi…
-“Được rồi, biết lỗi là tốt, tạm tha cho ông đó, tụi này đi trước”
Nói xong Ken quay sang nhìn nó…- “Anh đi trước nhe”
-“Dạ” – nó lễ phép gật đầu
Ken đi ra ngoài, Janne cũng nhanh chóng tạm biệt rồi chạy theo…
-“Ai là người bắt cóc anh? Rõ ràng bắt cóc người khác mà còn nói,
đúng là cáo già” – không gian yên tĩnh thay vào đó là những lời nói hờn
trách của ai đó, khiến ai đó cũng phải bật cười…
-“Đây là bản báo cáo của tôi, anh xem qua dùm” – nó đặt cuốn sổ báo cáo trên bàn
Hắn cầm bản báo cáo lên xem, nở một nụ cười nói… -“Em làm tốt lắm”
-“Cảm ơn, giám đốc quá khen”
-“Nhanh thật, hơn 3 tuần nữa em xong khóa tốt nghiệp này rồi”
-“Tôi biết, anh là trông đến ngày đó để không phải gặp tôi nữa đúng không”
Hắn nhếch miệng cười, hỏi sang vấn đề khác…
-“Em định làm ở đâu?”
-“Liên quan gì anh”
-“Vậy sao…”
Nó đi ra ngoài không thèm chào hắn lấy một tiếng…
Trong phòng bây giờ còn một bóng người cùng với những suy nghĩ… ” Đồ
ngốc, em nói không liên quan là không liên quan sao, ở đâu có em nhất
định có Lâm Nhật Bảo Khánh anh”
………………
Tối hôm đó, mọi người cả công ty đều đến nhà hàng Shabu Kichoo để ăn sinh nhật muộn cho giám đốc Jame…
Hôm nay hắn mặc một bộ vest màu xám nhìn rất lịch lãm, vừa bước vào nhà hàng đã có một đám người vây quanh đến chúc mừng…
Không ngờ ánh mắt nó lại đụng phải ánh mắt của hắn một cách dễ dàng
đến như vậy, xung quanh hắn có rất nhiều nhân viên, nhưng hắn vẫn tìm ra nó…
Hôm nay nó diện trên người một cái váy h