
r/>
-Về nhà với anh ………
-Đó không phải nhà tôi.
-Tiểu Du
Mặc kệ hắn nó vẫn bước đi , cõi lòng nó giờ đây như có những mảnh thủy tinh vỡ cứ vô tình làm đau nó từ bên trong
Nhìn dáng nó hắn không thể làm chủ được
nét bình tĩnh trên mặt. Ánh mắt mang tia sợ hãi hắn bước gấp gáp chặn
trước mặt nó. Giang vòng tay rộng ôm chầm lấy thân hình nhỏ bé
-Tiểu Du, em đừng đi…….
Nó cảm nhận được hơi thở và nhịp đập con tim hắn nó thấy cả người mềm nhũn. Hơi ấm này, vòng tay ấm áp. Liệu nó
có đủ can đảm để rời xa?
Môi nó mấp máy đủ để 2 người nghe
-Tai sao?
-Vì…anh rất yêu em. Em đừng đi được không?
Từng chữ của hắn như khắc sâu trong trí óc nó. Mắt nó như nhòe đi, vòng tay hắn càng siết chặt nó hơn.
-Gia Huy…..
Nó gọi tên hắn, 2 tay giơ lên, nếu như
trong hoàn cảnh khác thì đôi tay nhỏ bé của nó đã ôm lấy hắn nhưng bây
giờ thì mọi việc đã khác, nó rất nhanh làm chủ được lý trí, 2 tay đẩy
mạnh hắn ra
-Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa…
Hắn sững người, ánh mắt nó dành cho hắn đầy oán giận, thái độ mà từ trước tới giờ hắn chưa từng thấy nơi nó.
Một lần nữa hắn níu tay nó
-Ở lại bên cạnh anh…….
Khuôn mặt lạnh lùng nó vẫn cố kìm nén
con tim bước đi theo lý trí, nó ra khỏi cửa hắn rất muốn kéo nó về bên
hắn nhưng cả người hắn không thể cử động. Một bức tường vô hình đã cản
bước chân hắn.
-Huy , cậu làm gì vậy sao để Voi con đi?
Hắn không đáp, Mạnh Khang vội vàng đuổi theo nó, quốc Minh cũng vội bước theo. Anh ta biết đây là cơ hội không dễ có được.
-Voi con, Voi Con em đi đâu vậy?
Mạnh Khang đuổi theo đứng trước mặt nó , nó chưa đi xa được
-Đi khỏi các người.
-Mọi việc không phải như em nghe đâu, về nhà đi anh sẽ giải thích……..
-Cậu không nghe sao? Cô ấy không muốn ở với những người dối trá nữa
Quốc Minh đến bên cạnh nhìn Mạnh Khang thách thức. Không quan tâm Mạnh Khang tiếp tục thuyết phục nó
-Voi con, chúng ta về thôi. Bây giờ em còn biết 9i đâu?
-Tôi không cần sự thương hại của các người
nó vẫn bước tiếp nhưng Mạnh Khang không bỏ cuộc
-Nhưng em sẽ đi đâu?
-Cô ấy sẽ đi với tôi –Quốc Minh kéo nó về phía anh ta.
-Voi con?
Mạnh Khang nhìn nó, phía sau hắn cũng
đang nhìn nó chờ đợi một chút phản ứng từ khuôn mặt vô hồn đó. Nhưng
khác với suy nghĩ của hắn, nó không kháng cự cũng không ý kiến tất cả
chỉ là một khoảng không im lặng
-Tiểu Du, chúng ta về!
Hắn không chịu nổi cảnh tượng này bước nhanh tới gần níu tay nó.
-hai người về đi, để tôi yên
Nó nói , âm thanh không còn gắt gỏng như lúc nãy nhưng pha rõ nét mệt mỏi, ánh mắt cụp xuống nó không nhìn thấy
nét mặt hắn lúc này
-2 người nên về đi.
Quốc Minh chiếu ánh mắt đắc thắng về
phía hắn , nhanh chóng dìu nó vào nhà. Hắn không dám đưa tay ra kéo
người con gái hắn yêu vào lòng nữa, cũng không nói được lời nào. Chỉ
thấy trong lòng một cảm giác khó tả đang bao trùm, cảm giác mất đi vật
quý báu nhất.
-Về!
Quay người bước đi, hắn lẳng lặng ra xe Mạnh Khang cũng miễn cưỡng quay ra.
-Mai chúng ta lại tới…..
Trong xe Mạnh Khang nhìn hắn thông cảm,
nhưng nét mặt hắn vẫn vậy, có điều một nét gì đó cô độc rất lâu rồi mới
xuất hiện trên gương mặt. Mạnh Khang im lặng…….suốt quãng đường.
Cạch….
-Em ăn chút đi!
Quốc Minh bê khay thức ăn vào phòng cho
nó, nó ngồi bó gối trên giường ánh mắt ráo hoảnh không buồn cũng không
khóc. Một cảm giác lạ lẫm với nó cũng như hình ảnh lạ lẫm của nó trước
mắt Quốc Minh. Không hiểu sao nhìn nó bây giờ, thân hình nhỏ bé, bờ vai
khẽ run Khiến Quốc Minh muốn nhào tới ôm lấy nó thật chặt, bản thân anh
ta cũng không hiểu nổi cảm giác của mình. Có lẽ nào hắn đã yêu nó rồi
sao?
-Em đang làm gì vậy?
Quốc Minh tới gần, hắn ngồi xuống mép giường nhìn nó.
Nó tất nhiên không trả lời. Quốc Minh
cũng chẳng lạ gì khi nó làm mặt lạnh với anh ta nhưng thấy nó chẳng chút cảm xúc thế này quả thật khó chịu
-Trả lời đi!
Khuôn mặt vẫn hung hăng như mọi ngày Quốc Minh nâng cằm nó lên hướng về phía anh ta, chờ đợi sự phản kháng của nó, nhưng vô ích
Tự nhiên cảm giác tưc giận tràn vào phổi làm Quốc Minh cau mày, một cách mạnh bạo Quốc Minh đè nó xuống giường,
anh ta cố tình thả tự do 2 tay nó để chờ một phản ứng của nó.
-Em cứ im lặng cũng tốt.
Quốc minh nhìn nó cười nửa miệng, cúi
sát xuống khuôn mặt , lần đầu tiên hắn tiếp cận nó gần như vậy mà không
bị nó phản kháng hay thậm chí dùng “vũ lực” với hắn.
1s
2s
3s
Nhìn nó như một khúc gỗ, khuôn mặt gần như mất khả nag biểu cảm Quốc Minh khó chịu ngồi dậy bước ra phía cửa
-EM nghỉ ngơi đi!
Cánh cửa đóng lại, không gian bây giờ là của một mình nó.
-May quá!
Nó mấp máy môi , thật ra