XtGem Forum catalog
Bà Xã Nghịch Ngợm , Em Là Của Anh

Bà Xã Nghịch Ngợm , Em Là Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323854

Bình chọn: 7.5.00/10/385 lượt.

ruột nhìn cô bạn, nếu có thể nó hy vọng Hải Yến và Khải Tuấn là một cặp

-Sao vậy ? CẬu không thích Khải Tuấn sao? Anh ấy tốt lắm…

-Không phải mình không thích Khải Tuấn mà…mà là anh ấy không thích mình.

-Hả?

-Thật, anh ấy vẫn còn quan tâm bạn lắm,
dù biết vậy nhưng mình vẫn ngỏ lời, sau nhiều ngày Khải Tuấn cũng đồng ý cho mình cơ hộ. Anh ấy nói….

-Nói sao? bạn mau nói đi mình hồi hộp quá nè

-Nói sẽ không chắc sau này có thích mình không nhưng anh ấy sẽ cố gắng…

-Rồi sao nữa?

-Thì mình đã wuyet định sẽ chờ …. Nên…

-MÌNH SẼ ỦNG HỘ CẬU HẾT MÌNH LUÔN

Nó nắm tay Hải Yến mặt mày hớn ha hớn hở.

-Ừa, cám ơn Tiểu Du…

Dành thời gian cho mấy bà tám nói chuyện, khi cả 3 đấng nam nhi quay lại thì nó nhìn hắn nói chắc chắn

-Mai chúng ta đi học nha

-Không, em phải ở nhà tới khi khỏi hẳn

-Thôi mà, ở nhà buồn lắm. em rất muốn tới trường.

-Có anh rồi buồn gì nữa?

Mạnh Khang chen vào làm mọi người k thể nhịn cười.(trừ hắn)

-Có cậu mới buồn, bản thân cậu tự đi soi gương đi, nhiều khi chính cái mặt trong gương cũng làm cậu buồn đó

Hắn không thèm trả lời, cũng không ý kiến gì nó “đóng dấu” dùm hắn

-Vậy nha, coi như anh đồng ý òi đó

*SÁNG HÔM SAU

-Gia Huy…

Hắn mở mắt thấy nó đã đang ngồi trên giường đồng phục chỉnh tề.

-sao đây? Muốn đi tắm nắng hả?

-Xì…ai cần, em gọi anh dậy đi học mà

Hắn ngồi dậy tự nhiên choàng tay ôm chặt nó

-Á…đau em

Nghe nó la lên hắn liền nới lỏng vòng tay

-Thấy chưa, em còn đau mà. Mai hãy đi được không?

Đẩy nhẹ hắn ra nó dùng bộ mặt cún con, ánh mắt long lanh

-Thôi mà, bây giờ đi đi. Đi mà….

Không cưỡng nổi”sức năn nỉ” của nó hắn thở ra xoa đầu nó.

-Ngồi đây . anh đi thay quần áo.

-Vâng hihi

Ngồi đợi hắn mà nó háo hức ghê, không
hiểu sao nó rất thích tới trường dù mỗi lần gặp nó người ta đều dị nghị
sau lưng. Nhưng cảm giác ngồi trong lớp, mặc bộ đồng phục này cùng trò
chuyện vui đùa với những người bạn ít ỏi của nó làm nó thấy vui và hạnh
phúc lắm vì nó coi những người bạn bây giờ là gia đình

-Đang nghĩ gì đó

Hắn đã thay xong quần áo ngồi xuống bên cạnh nhìn nó lom lom

-Ơ..có..có gì đâu, mau đi thôi.

-Khoan…

-Ha?

-Em không có gì đền đáp anh ha?

-GI…ì???? Đền…đền đáp?

-ừ, tất nhiên rồi

Suy nghĩ một hồi nó lộ vẻ tiếc nuối thiệt thòi nhìn hắn

-Vậy…em sẽ…sẽ cho …cho anh…

Hắn không ngờ hôm nay nó lại hào phóng như thế. Nhìn nó hắn hỏi kỹ hơn

-Cho anh sao? bây giờ ha?

-ủa…anh biết em định đền đáp anh cái gì sao?

-Tất nhiên, anh thông minh mà.

-Vậy hả? vậy…vậy anh lấy đi

-Hả? bây giờ luôn hả? sao em…gấp vậy?

-Thì làm nhanh đi òi đi học, chắc mất mấy phút à?

Hắn mở to mắt

-Gì? Em định…trong vài phút thôi sao?

-Chứ anh nghĩ bao lâu?

-Anh…anh..cái đó cũng chưa thể nói trước.

-Vậy anh làm nhanh đi

Tim hắn bắt đầu đập loạn xạ , tiến sát nó hắn cúi người đè nó xuống…



nó ngớ ra hok hiểu hắn định làm gì

-Anh đang làm gì vậy?

-Thì….chứ em nghĩ anh định làm gì?

-Ờ…thì em nói sẽ đền đáp cho anh

HẮn chau mày nhìn nó nghi ngờ

-Em định nuốt lời đó ha?

-Không, không!

-Chứ sao?

Nó nhìn sang bên cạnh

-Nhưng mà Bé Voi nằm bên đó mà

Nhìn sang con voi bằng bông đang nhìn
hắn trìu mến mà hắn “vỡ mộng” , thì ra nó không “dại khờ” dùng thân nó
đền đáp mà đi dùng thân….con voi nhồi bông béo ú đó.

Nhìn hắn đang “tâm trạng” nó ngồi dậy

-Anh sao vậy?

-…………………

Nó tỏ vẻ am hiểu

-À, anh đừng lo em chỉ co anh ôm bé Voi của em ngủ 1 đêm thôi , với lại không có nó một đêm em cũng ngủ được mà

Hắn muốn “tự tử” với suy nghĩ tốt đẹp của nó về hắn. nhưng tự nhiên bị
“hố” một vố quá nặng hắn không nói nên lời. Đứng dậy hắn ra lệnh

-Đi học.

-Vâng –Cười tươi rói

Bế nó xuống nhà chưa chi Mạnh Khang đã chọc

-OMG….Cậu “khiêng” được con voi bự như vậy sao?

Hôm nay nó không thể”chơi đuổi bắt” với Mạnh Khang nên nó nghĩ tốt nhất nên nhường nhịn tên này để….đỡ tức.

Nhưng Khang Khìn vốn là người “may mắn” xuất hiện trong lúc tâm trạng hắn “bất bình thường”

-Câu làm ơn im dùm cái đi, con trai sao nhìu chuyện quá vậy? CẤm cậu mở miệng nữa đó

Nói rồi hắn bế nó đi một nước ra sau để lại Mạnh Khang đực mặt ra khó hiểu

-Ơ…HƠ…Hơ…cái thằng này hôm nay bị sao vậy?

Lên xe mặt hắn vẫn đăm chiêu làm nó lại
“nghĩ tốt” về hắn, nghĩ vì Mạnh Khang chọc nó mà hắn mới nổi giận như
vậy. Nó nhìn hắn ánh mắt củm động

-Woa…..hôm nay anh đẹp trai quá

Lần đầu thấy nó khen mặt hắn cũng giãn ra nhưng vẫn vẻ