XtGem Forum catalog
Bà Xã Nghịch Ngợm , Em Là Của Anh

Bà Xã Nghịch Ngợm , Em Là Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324191

Bình chọn: 10.00/10/419 lượt.

ỐI:

Sau khi ăn tối tụi nó quyết định đi ngủ sớm để sáng mai về thành phố.

Ánh đèn ngủ trong phòng chiếu sáng một
phần gương mặt của Đại ẢNh trong bóng tối, cô ta ngồi đó nhìn nó đang
nhắm nghiền mắt, khuôn mặt toát lên vẻ thuần khiết rất cuốn hút.

Lúc này Bảo Như và Hải yến ở giường bên kia cũng ngủ rồi. Đại Ảnh ngồi dậy, bước xuống giường:

-Đại Ảnh à? Cậu đi đâu vậy?

Nằm chung giường Đại Ảnh vén chăn bước qua nó xuống giường nên nó thức giấc.

-……………….-không trả lời

Thấy Đại Ảnh khuôn mặt ủ rũ như chực khóc nó vội đứng dậy nắm tay cô ta ra phòng khách:

-Cậu sao vậy? Có chuyện gì sao?

-Phải làm sao đây Tiểu Du…

Nhìn đại Ảnh khó hiểu, nó thấy cô bạn mắt đỏ hoe:

-Cậu khóc sao? Chuyện gì vậy? Ai ăn hiếp cậu ak?

-Không…

Nó bắt đầu lo lắng:

-Chứ sao? Cậu nói mình biết đi

Đại ẢNh lấy tay sờ lên cổ giọng mếu máo:

-Dây chuyền…sợi dây chuyền của mình..,hức..hức..

-Dây chuyền nào? Mà sao?

Đại Ảnh bắt đầu rơi nước mắt:

-Dây chuyền đó rất quan trọng với mình, là một người rất đặc biệt đã tặng, lúc sáng vẫn còn không hiểu sao lúc nãy thấy mất tiu

-Câu tìm chưa?

-Mình tìm khắp nhà rồi không thấy đâu, mình nghĩ….

-Sao?

-Mình nghĩ nó rớt ngoài rừng rồi, nên muốn…đi tìm

Nó lo lắng nhìn Đại Ảnh quan tâm:

-Tối lắm sao tìm được, mai hãy tìm được không?

-Không, mai mọi người về rồi mình không muốn vì mình mà trễ giờ!

-Không sao đâu, nó rất quan trọng vơi cậu nên tụi mình sẽ tìm giúp mà

-Không được, nếu không tim được mình thật sự không yên tâm ngủ, với lại mai không biết có bị con gì tha đi không.

Thấy Đại Ảnh lo lắng như vậy nó quyết định:

-Vậy mình đi cùng cậu.

-Thật hả? Cám ơn bạn nhìu lắm, đợi mình lấy áo khoát đã

Nó bâng khuâng không biết nên nói cho hắn biết không nhưng rồi lại thôi:

-“Thôi kệ, di một tí thôi mà”

Đại Ảnh hấp tấp chạy xuống

-Đi thôi Tiểu …Á..

Nói chưa hết câu Đại Ảnh khụy xuống, nó hơt hải chạy tới:

-Cậu sao vậy?

-Thôi chết, chân mình đau quá.

-vậy sao bây giờ?

-HuHu…mình thật vô dụng, nhưng kệ, chúng ta đi thôi.

Đại Ảnh Vịn vai nó đứng dậy mặt nhìn rất đau

-Thôi, vậy cậu ở nhà đợi đi, mình đi tìm cho!

-Nhưng…

-Không sao, mình đi một tí thôi,

Nói rồi nó lấy cây đèn pin trên tay nhỏ bạn , khoát áo mang giày đi vào rừng.



Cơn mưa phùn của vùng rừng núi làm nó
thấy lạnh mặc dù bên ngoài khoát một lớp áo dày, mái tóc dài không giúp
nó thấy ấm hơn. một mình cầm đèn pin bước đi , âm thanh do bước chân nó
tạo ra cũng đủ làm nó sởn gai óc. Bộ phim kinh dị hôm trước như hiện ra
trước mắt, nó nổi da gà nhưng vẫn bước tiếp.

Trong phòng, vẫn cầm quyển sách trên tay nhìn bên ngoài cửa sổ cơn mưa rừng lất phất, không khí lạnh lẽo đôi mắt hắn cũng tựa hồ như vậy.

Nhớ tới cổ tay ửng đỏ của nó hồi chiều hắn bước ra khỏi phòng.

Trên tay cầm một cái khăn ấm đứng trước cửa phòng “con gái” hắn móc túi lấy đt bấm số nó.

-……………….

Im lặng, không tiếng trả lời, hắn khẽ hé cửa nhìn vào…..Không thấy nó.

Một lần nữa nó biến mất, một lần nữa cảm giác bất an cứ như bóng bám theo hình, tay nắm chặt cái khăn hắn bật đèn.

-Ơ…gì…gì vậy?

Đám con gái lơ ngơ mở mắt không biết chuyện gì, hắn lên tiếng trước:

-Tiểu Du đâu?

-Hả…không phải đang ngu….

Nhìn qua giường kế bên chỉ còn Đại Ảnh đang ngồi, mặt cúi xuống Bảo Như hột hoảng:

-Chị Đường Du đâu rồi?

Hắn sững người, không ai biết nó đi đâu sao. Đầu hơi nhức , nhìn Đại Ảnh hắn bước tời:

-Nói!

Đại Ảnh ấp úng:

-Em…em….

Hắn nôn nóng nắm chặt cổ tay Đại ảnh mắt hằn lên những tia giận giữ:

-Tiểu Du đâu rồi?

Mạnh Khang và Khải Tuấn nghe tiếng động
cũng giật mình chạy sang. Thấy hắn đang trừng trừng nhìn Đại Ảnh chỉ
biết ngơ ngác đứng nhìn

-Vào rừng…Tiểu Du vào rừng….

Không cần biết lý do, không cần nghe giải thích hắn quay người bước ra cửa.

Khải Tuấn không hiểu gì nhưng nghe vậy cũng quay người định chạy theo nhưng Mạnh Khang nhanh tay nắm lại:

-Ở nhà đợi đi…nghe tôi!

Khải Tuấn nhìn theo ánh mắt vỡ vụn .

Bóng đêm bao trùm, khu rừng ban đêm
không còn vẻ đẹp bình yên như ban ngày, thay vào đó là không gian tĩnh
lặng, tiếng côn trùng rả rích làm người ta ớn lạnh

Nó cố gắng nhớ con đường ban sáng đã
từng đi nhưng khung cảnh tối đen làm nó mất phương hướng. Cố gắng lần mò trong ánh sáng yếu ơt của cây đèn pin trên tay nó không biết mình đang ở đâu, nó bắt đầu sợ hãi và hối hận vì “thương bạn quá mức”

-“bị lạc..lạc rồi ssao?”

Không còn quay lại được nữa nó lần mò đi tiếp. ở đầu kia của cánh rừng một bóng người khác đang vội vã cất bước , những hạt