
g gió, cơ thể tôi như có một luồng điện đốt nóng! Tôi sẽ...Khẳng định vị trí của mình!!! Cho họ thấy...mày tỏa sáng như thế nào đi! Bolide Blue
- Con Vân Anh mới đây nhanh dữ bây!?
- ĐÙ! Sung dữ!
- Cố lên Vân ANH!!
- Ủa? Mới thấy nó ở cuối hàng mà!?
Các bạn nữ chạy cùng hàng với tôi không khỏi xửng sốt, còn các bạn nam thì hét toáng lên cổ vũ tôi liên hồi. Cuối cùng! Tôi về hạng 3
Vượt qua rồi! Tôi không tin vào mắt mình nữa! Tôi vượt qua rồi! Từ cuối hàng mà tôi đã vượt lên đến hạng 3, trong 3 Top, có lẽ tôi là người gây ấn tượng nhất đối với thầy, với các bạn. Tôi đã...tôi đã khóc...Tôi tự hào về chính bản thân mình! Đã có những lần anh cho tôi biết...tình bạn là như thế nào, anh đã giúp tôi nhiều lắm, nhờ có anh...mà tôi đã mở lòng với mọi người hơn trước, anh an ủi và luôn động viên tôi...
Và...tôi đã ngất lịm đi, tôi nằm trên sân chạy lúc nãy, cả lớp nhìn tôi chăm chú, tôi đã làm được rồi! Tôi làm được rồi! Ánh mặt trời chói lóa, mây cứ bồng bềnh trôi, những tán cây cứ cọ vào nhau vui đùa theo gió, vẫn nghe tiếng cười rộn rã hôm nào, vẫn như tôi thường hay nghĩ,...Tôi có thể làm mọi thứ...để được nhìn thấy nụ cười trong sáng và rạng rỡ của họ. Yến thì cứ mãi làu bàu
- Vân Anh! Tỉnh dậy! Tao còn chưa xử tội mày nữa đó! Hồi nãy mày kêu tao chạy chung với mày đã rồi mày bỏ tao chạy trước, tao thì tụt lại đằng sau. Còn mày thì nhanh còn hơn cái gì nữa! Mày có phải người hông vậy, mới đó mà mày bay tới hạng 3 luôn là sao!!!_Yến cười muốn bể bụng
- Hihi...._Tôi cười rồi...ngất lịm đi...
Dưới sân trường...Những cái bóng của các bạn,....tôi sẽ không bao giờ quên...Ngày hôm nay,...gửi gắm đến các bạn..."Tôi yêu mọi người nhiều lắm"....Thời học sinh...8A/7
Từ ngày hôm đó...tôi đã có thể tỏa sáng...trên con đường của mình...Bolide Blue... cứ như cái tên ấy là thần hộ mệnh cho mình ấy nhỉ? Vì tôi rực rỡ giống nó mà!
ỐI TRỜI ƠI!! Nhắn tin với người yêu thì tức nhất là gặp phải trường hợp hết tiền điện thoại gì đâu! Chán chết được! Mấy ngày nay tôi không chia sẽ được chuyện hay gặp phải thường ngày trong cuộc sống của tôi, anh là người hay lắng nghe và tâm sự với tôi thế mà!...
Mà...Nhắc đến tôi mới để ý...Trong thời gian tôi quen anh,...dường như tôi đã ít đăng Stt trên Wall hơn (Cuốn nhật kí di động của tôi ấy), hầu như là...tôi không còn chia sẽ những dòng tâm trạng của mình trên tường nhà nữa. Có lẽ vì tôi luôn chia sẽ với anh mọi thứ và anh cũng vậy, chúng tôi có vẻ hiểu nhau hơn, anh cho tôi biết được ý nghĩa của tình bạn, từ khi tôi quen anh, nhờ có anh mà tôi đã rũ bỏ cái suy nghĩ cô đơn trong đầu và bắt đầu giao lưu với các bạn nhiều hơn, tôi không còn bị xa lánh kể từ khi đó nữa. Còn anh thì đã từng cảm ơn tôi vì tôi đã cho anh biết được ý nghĩa của tình yêu. Tuy tính cách 2 chúng tôi mặt nào cũng hoàn toàn trái ngược nhau nhưng đó là khoảng trống để chúng tôi bù đắp và lấp đầy những gì đối phương còn thiếu sót.
Và đây là quá khứ cho đến khi...anh thay đổi cuộc đời tôi...
{Cách đây nửa tháng....}
"Đừng nhớ đến ngày sinh nhật em nữa"
"Tại sao?"
"Em không thích ngày đó"
"Nhưng anh nghĩ...Con người chỉ có một ngày quan trọng trong đời"
"Nhưng em chẳng thấy nó quan trọng gì cả"
"....Um..Em không thích thì anh sẽ không nhớ nữa"
Có lẽ....vì từ nhỏ...Vào đúng ngày sinh nhật của tôi năm nào ba mẹ cũng cải nhau, xảy ra chuyện,...v...v..Sinh nhật tôi năm nào cũng vậy...Tại sao không phải là một ngày khác chứ!?Sao lúc nào cũng chỉ biết nhắm vào tôi như một con ngốc!? Tôi đã quen rồi,..và không muốn nhớ đến cái ngày gọi là sinh nhật nữa...Trong cuộc đời tôi...Chẳng có cái gọi là sinh nhật, cũng chẳng có cụm từ nào để diễn tả cái ngày vô nghĩa đó đâu
Ngày 17/4
Ngày sinh nhật tôi,...Một sinh nhật buồn, Tôi ngước nhìn lên bầu trời đục ngầu, những đám mây đen như muốn nuốt lấy cả một vùng trời, khí xung quanh tôi đã bắt đầu se lạnh, nhìn cảnh vật mới...xám xịt, rầu rĩ làm sao...Cũng như mọi ngày thôi, hôm nay cũng có khác gì những ngày bình thường? Cứ coi như...hôm nay là một ngày không có gì ngoài những điều tẻ nhạt...
Tôi chán nản, lẩm nhẩm một mình:
- Hôm nay...trời không mưa..._Nó chỉ buồn bã như thế thôi! Một nỗi buồn kéo dài vô tận_Giống với tâm trạng của tôi lúc này, ....Tại sao nhỉ? Chẳng lẽ mình lại muốn tổ chức một buổi sinh nhật vô nghĩa như mọi đứa trẻ khác? Chúng luôn thích những ổ bánh kem cắm đầy nến trong ngày sinh nhật mình. Còn tôi? Không gì cả. Chúng luôn vui vẻ trong ngày sinh nhật của mình hằng năm. Còn tôi? Sinh nhật hằng năm của tôi...Không có gì ngoài nước mắt. Sinh nhật hằng năm của chúng luôn ấm áp bên gia đình, người thân, bạn bè, quà cáp. Còn tôi? Tru rú một góc tối nào đó trong căn phòng và lẳng lặng một mình...trong đêm. Tôi chẳng cần một ngày vô nghĩa như thế, thay vì tổ chức một bữa tiệc sinh nhật tầm phào như thế thì sao con người không dành thời gian đó để mà đọc