Polaroid
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210080

Bình chọn: 8.5.00/10/1008 lượt.

nặng, hễ bất cẩn là sẽ chìm xuống, chẳng cách nào dứt ra
được.”

“Có thấy cảnh này quen thuộc không? Hình như không lâu trước đó đã xảy
ra?” Màu trắng quen thuộc này, giống như màu sắc tiêu biểu của nhà họ
Diệp. Bệnh viện người này vừa ra, kẻ khác lại vào, như không hề có biên
giới, không có điểm tận cùng. Nhớ đến sự nồng hậu mà vợ chồng chú Diệp
dành cho mình, trong lòng Hướng Viễn cũng buồn đau. Họ đều là người tốt, nhưng kết cục mùa Thượng đế dành cho người tốt lại không như ý nguyện
của họ.

Mục đích trước đó của Hướng Viễn vốn là đến đây thăm chú Diệp, ai ngờ người tính không bằng trời tính, sau một phen hỗn loạn xảy ra với bà Diệp, trời đã về khuya, sao có thể làm phiền bệnh nhân được.

“Khiên Trạch, bố cậu… phải nói cho chú biết việc này thế nào?”

Từ lúc ra khỏi văn phòng của bác sĩ, Diệp Khiên Trạch vẫn không nói một lời. Hướng Viễn biết có khuyên cũng vô ích, những gì đau lòng thì vẫn
đau lòng, cô muốn nghĩ ra biện pháp giải quyết hơn là ngồi đó an ủi anh.

Diệp Khiên Trạch vùi mặt vào hai bàn tay, bàn tay của Hướng Viễn bị anh nắm chặt cũng chạm vào da thịt ướt lạnh. “Tôi cũng không biết. Hướng
Viễn, tôi không biết phải làm sao, tôi thấy mọi thứ xung quanh như sụp
đổ cả.”

“Vẫn không định nói tôi biết sự thật à?’ Cô nhận thấy người Diệp Khiên Trạch khẽ run rẩy nhưng anh vẫn lặng thinh.

Hướng Viễn nhìn về phía trước rồi khẽ nói như đang nói với chính mình:
“Người cưỡng hiếp bà Diệp năm đó chắc là ông ta rồi”. Thậm chí cô còn
không dò hỏi, mà nói như đang thuật lại một sự thật mà anh chẳng cách
nào thốt ra. “Ông ta” là ai chắc mọi người đã biết rõ trong bụng.

Cuối cùng, anh đã cởi bỏ lốt đà điểu vô tích sự mà cô khinh thường nhất, hơi ngẩng đầu lên, bang hoàng nhìn cô.

“Có gì đáng kinh ngạc đâu? Đây cũng chẳng phải là câu đố khó giải cho
lắm. Do tôi tự giải ra, không tính cậu nói cho người ngoài biết, yên tâm đi”.

Sự bình tĩnh của Hướng Viễn khiến cho Diệp Khiên Trạch
thấy bí mật mình khổ sở che giấu bấy lâu lại bị bóc trần một cách thê
thảm.

“Nhưng chuyện dì ấy bị… Cậu nghe ở đâu thế?”

“Bí
mật là gì? Chỉ cần một người khác biết thì không còn là bí mật nữa. CỬ
sổ chỉ hé mở nhưng thật ra gió đã tràn ngập căn phòng. Cậu cho là chỉ
mình cậu biết nhưng kỳ thực rất nhiều người đều ngỡ rằng chỉ mình họ
biết.Tôi chi không hiểu tại sao dì ấy lại có thể đối diện với loại biến
thái như thế bao năm mà vẫn tỏ ra yên lành lặng lẽ?”

Diệp Khiên
Trạch tuy vẫn tỏ ra khó mở miệng, song đã không còn định giấy giếm Hướng Viễn nữa. Anh như đang nhớ lại một cơn ác mộng sau khi nghe Hướng Viễn
nói những gì cô biết. “Thực ra chuyện xảy ra như thế nào thì tôi cũng
không còn rõ lắm, chỉ biết là bị mấy tên cặn bã… Khi ấy bố tôi còn ở Vụ
Nguyên.Thời còn học cấp ba, ông và dì đã tâm đầu ý hợp, chỉ có điều ông
về nông thôn, còn dì thì không.Về sau bố cưới mẹ tôi, sinh ra tôi và A
Quân, những chuyện này cậu đã biết rồi.Lúc đó việc trở về thành phố thăm người thân đã thoải mái hơn nhiều. Lúc ông về thăm người nhà đã biết
việc này, ông thấy do mình không có ở bên cạnh dì nên mới xảy ra việc
đó.

Sau khi quay về, ông bèn thử nói đến chuyện quay về thành
phố với mẹ, chẳng ngờ mẹ không nói năng gì mà chấp nhận ngay, còn chủ
động đề nghị li hôn.Thế là bố tôi đã cưới dì.Nhưng tôi đoán ông không hề biết Diệp Bỉnh Văn là một tên trong đám khốn nạn đó. Tôi cũng chỉ mới
biết rõ từ cái lần Diệp Bỉnh Văn dùng con dấu riêng của bố để rút năm
mươi vạn…”

“Dì của cậu lấy trộm con dấu của chú Diệp vì muốn bịt mồm Diệp Bỉnh Văn ư?”, Hướng Viễn hỏi.

Diệp Khiên Trạch lắc đầu: “Tôi không biết. Dì không nói gì cả, cũng
không nói Diệp Bỉnh Lâm dọa dẫm gì bà. Dì nói với tôi rằng, từ sau khi
dì gả cho bố tôi, dì chỉ muốn sống yên bình nên mới từ bỏ việc truy tố
Diệp Bỉnh Văn và mấy tên khác nhưng dì cũng bắt Diệp Bỉnh Lâm thề rằng
từ nay về sau không được nhắc đến việc đó nữa, xem như chưa bao giờ có
gì xảy ra”.

“Có thể sao?” Hướng Viễn cười khổ, thế nhưng tự lừa
mình lừa người có lẽ sẽ thấy khá hơn.“Vậy Diệp Bỉnh Lâm nhắc lại chuyện
cũ là vì cái gì, tiền hay là người?”

Diệp Khiên Trạch lại lắc
đầu: “Ngoài ông ta ra thì chẳng ai biết. Nhưng ông ta nói về dì là ông
ta bất mãn với cách bố tôi cứ nhốt Diệp Linh ở nhà suốt ngày, che giấu
bệnh tình của nó. Ông ta nghĩ rằng A Linh phải được điều trị đàng hoàng. A Linh… A Linh có khả năng là con gái ông ta”.

Diệp Khiên Trạch cố kìm nén giọng nói đang run lên của mình: “Vì đám người hôm đó, thậm
chí dì cũng không biết A Linh là con của ai trong số đó. A Linh có thể
là con của Diệp Bỉnh Văn, cũng có thể không phải, Nhưng biết hay không
thì có ý nghĩa gì?”

“Đương nhiên là có, chí ít thì cô ấy cũng có thể danh chính ngôn thuận yêu cậu, cậu cũng không còn kiêng kỵ gì nữa.
Khiên Trạch, đừng nói cậu không có tình cảm gì với cô ấy, bệnh của Diệp
Linh có một nửa là do cậu”, Hướng Viễn luôn biết mình bình tĩnh, chỉ là
lần này cô không ngờ, thì ra cô