XtGem Forum catalog
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329110

Bình chọn: 9.00/10/911 lượt.

đám mù mờ !

Khi ấy Diệp Bỉnh Lâm vẫn bệnh nặng, lúc tỉnh táo đã dặn dò trợ lý Lý
hãy quản lý phần an toàn và chất lượng sản phầm. Diệp Bỉnh Văn do có
quyền lớn là nắm bắt quản lý tài chính nên phụ trách thị trường, còn
Diệp Khiên Trạch trạch tạm thời quản lý hành chính và nhân sự. Diệp
Khiên Trạch tuy luôn hờ hững với việc kinh doanh nhưng anh cũng là người sáng suốt nên trong lòng anh biết rõ hiện trạng của Giang Nguyên. Tuy
nhiên, biết rõ là một chuyện, bị chú của mình phủ định thành tích của
cha trước mặt bàn dân thiên hạ lại là chuyện khác. Hướng Viễn ngồi ở một góc rất khuất trong phòng họp, thấy Diệp Khiên Trạch mím chặt môi,
gương mặt lạnh lẽo ngồi ở vị trí của mình, trong tay đang xoay cây bút
ký tên màu đen, cô biết trong lòng anh chắc chắn nhấp nhổm không yên,
anh càng rối loạn thì cây bút trong tay xoay càng nhanh. Tuy lời của
Diệp Bỉnh Văn sắc nhọn nhưng từng câu chữ đều là thật, Diệp Khiên Trạch
lúc này cho dù có vỗ bàn đứng dậy thì cũng có ý nghĩa gì ?

Diệp
Bỉnh Văn dựa vào báo cáo trình bày thu chi và lượng tiêu thụ giảm mạnh
của phòng tài vụ đưa ra, đã chỉ rõ rằng nhân viên kinh doanh của bộ phận thị trường toàn bộ đều không có đầu óc. Sếp trên của Hướng Viễn – người đàn ông trung niên xuất thân là thầy giáo dậy Triết trong trường - đang ngồi một bên vâng vâng dạ dạ, mồ hôi tuôn đầm đìa. Sau cuộc họp ông ta
mở một cuộc họp nhỏ của các quản lý khu vực trong bộ phận, khổ sở bàn
bạc đối sách, yêu cầu tổng kết không đủ thì phải ký mượn tiền. Các quản
lý khu vực đều bàn luận xôn xao, lúc đến lượt Hướng Viễn, cô chỉ nói một câu : « Mượn tiền gì, mượn năm mươi vạn đi thua bạc ? »

Diệp
Bỉnh Văn ngoài chức vụ giám đốc tài chính của Giang Nguyên ra còn là Chủ tịch Hội đồng quản trị của Quảng Lợi – một công ty đầu tư dưới trướng.
Năm mươi vạn ấy đã không còn là bí mật ở Giang Nguyên, người lén lút bàn tán rất nhiều, song một người mới đến, lời nói hành động luôn thận
trọng như Hướng Viễn lại thong thả thốt ra một câu như vậy vẫn khiến sếp cô hốt hoảng khiếp đảm, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau tuôn chảy. Ông ta lờ mờ biết được quan hệ giữa Hướng Viễn và Diệp gia rất tốt nhưng cụ
thể thế nào thì lại không rõ. Bình thường luôn khách sáo với nhau nên
lúc này cũng không tiện lên tiếng, chỉ có nước trợn tròn hai mắt.

Chưa đến nửa ngày, Hướng Viễn đã được « triệu tập » lên văn phòng của
Giám đốc Tài chính. Cách một chiếc bàn to nặng, Diệp Bỉnh Văn ngồi ở một góc tối cười lạnh lẽo với cô.

« Tôi tưởng cô không nói năng gì thật, thì ra chỉ thế mà thôi. »

Hướng Viễn cười khách sáo đáp lại : « Đâu có, tôi chẳng qua chỉ nhìn
việc nói việc thôi. » Cô nghĩ thầm, tốc độ lan truyền thông tin trong
Giang Nguyên còn nhanh hơn cô tưởng tượng nhiều.

Đôi môi Diệp
Bỉnh Văn lại nhếch lên thành một đường cong : « Người đáng sợ nhất là
người tự đánh giá mình quá cao. Cô không tán đồng hành động của tôi thì
làm được gì ? Đảo ngược tình thế ? Cứu vớt Giang Nguyên ra khỏi nguy
hiểm bằng việc làm chính nghĩa như nữ siêu nhân ? »

« Không, tôi chỉ đứng trên lập trường của kẻ sinh sau đẻ muộn thật lòng muốn học hỏi giám đốc Diệp. Nghe nói lễ giao lưu trong ngành kiến trúc cuối tháng
này sẽ tổ chức ở Côn Minh, trong tay ngài chẳng phải có một tấm vé mời
vào cửa đó sao ? Lần này định đánh bạc bao nhiêu đây ? Biết đâu lại có
thể thắng được đơn đặt hàng cho nửa năm sau cũng không biết chừng. »

Diệp Bỉnh Văn không cười nữa. Ông ta là một người đàn ông rất đẹp trai
nhưng trái tim đã phủ đầy rêu xanh ưa mát ghét nắng. Cảnh hỗn loạn trong đêm sinh nhật thoáng lướt qua mắt nhưng ông ta vẫn cố kiềm chế.

« Tốt thôi, chi bằng tôi đưa cô tấm vé đó. Để xem cô có thể mang về cho ông anh đáng thương đang nằm trên giường bệnh của tôi những gì ? »

Hướng Viễn vui vẻ nhận lấy : « Nếu Giám đốc Diệp đã sắp xếp như thế thì tôi cung kính chi bằng tuân mệnh. »

Diệp Bỉnh Văn trầm tư quan sát cô rất lâu rồi từ tốn mở ngăn kéo hộc
bàn, lấy ra tấm vé tham gia, chậm rãi đẩy đến trước mặt cô.

« Tóm lại cô muốn gì ? » Lần đầu tiên ông ta lộ vẻ ngờ vực với cô gái trẻ tuổi này.

Hướng Viễn cẩn thận lật xem tờ vé ấy, thuận miệng hỏi lại một câu : « Giám đốc Diệp nghĩ sao ? »

Diệp Bỉnh Văn nhìn theo cô, khẽ bổ sung thêm : « Đi Vân Nam, có thể. Có điều tôi phải nhắc nhở cô rằng, trước khi người tiền nhiệm của cô từ
chức, phí công tác năm nay của khu Tây Nam chỉ còn bốn nghìn tệ. Chúc
hành trình đi về phía Nam của cô vui vẻ. »

Hôm ấy, sau khi rời khỏi văn phòng của Diệp Bỉnh Văn, Hướng Viễn đi
thẳng tới Phòng Tài vụ lấy không sót một xu phí công tác của cô. Nghe
nói phải đi công tác, cô bé tiếp tân đã quen việc hỏi cô có cần đặt vé
máy bay không khiến cô như thể nghe được một câu chuyện tiếu lâm tuyệt
diệu. Cuối cùng vé đã được đặt, tàu nhanh giá vé rẻ nhất, cũng may vẫn
còn ghế cứng.

Từ thành phố G đến Côn Minh, buổi trưa xuất phát
thì hôm sau sẽ tới, còn cách ngày báo cáo hội nghị hai ngày, không thể
đi quá sớm nhưng cũn