
ng tiếc tiền trả, tôi muốn em gái tôi sống!".
Sáu giờ năm phút, một bé trai ra đời, tiếng khóc yếu ớt khiến Hướng
Dao đang hấp hối cũng nở nụ cười, nó cũng khiến Hướng Viễn đã héo mòn vì đợi bên ngoài vui mừng rơi nước mắt.
Sáu giờ rưỡi, bầu trời đã xuất hiện tia sáng, Hướng Dao, bị mất máu
nghiêm trọng sau sinh do mất khả năng đông máu nên phải nương nhờ vào
việc truyền máu liên tục để duy trì sự sống. Hướng Viễn đã xé nát tờ
thông báo không thể cứu chữa được trước mặt viện trưởng.
Sáu giờ bốn mươi phút, Diệp Quân gọi đến, cậu không sao. Khi nghe
tiếng cậu trong điện thoại, Hướng Viễn cắn chặt tay mình, cố gắng kiềm
chế để không khóc nấc lên mà tạ ơn trời xanh nhưng cô chỉ nghe thấy Diệp Quân nói một câu: "Hướng Viễn, anh đã bắn chét Đằng Tuấn" . Hướng Viễn
dần dần buông điện thoại xuống, hai tay ôm chặt vai. Bệnh viện lúc tờ mờ sáng, khoa Phụ sản đầy ắp hi vọng về những sinh mệnh mới nhưng mọi
người dậy sớm đi lại trên lối đi đều nghe thấy tiếng khóc ai oán đã bị
kìm nén ấy.
Đúng bảy giờ, người phụ trách đội hình sự phân cục thành Nam tìm
Hướng Viễn để dò hỏi tình hình tối qua, cũng chính từ anh ta mà Hướng
Viễn biết được, trong quá trình đào thoát, Đằng Tuấn đã bị bắn chết,
Diệp Quân vì đã phạm vào "điều lệ cảnh sát nhân dân sử dụng vũ khí và
cảnh giới" nên đã bị cách ly để thẩm tra, quá trình sự việc và nguyên
nhân cậu phải bóp cò đến nay vẫn đang được điều tra.
Nét tiều tụy của sự im lặng quá mức của Hướng Viễn đã khiên quá trình điều tra giữa người phụ trách đội hình sự và cô không được suôn sẻ lắm. Đúng lúc ấy, y tá vội vã đến thông báo, Hướng Dao đã tỉnh lại sau khi
sinh, Hướng Viễn vội vàng chạy đến đó. Trước khi đẩy cửa vào, cô đã
chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi nhìn thấy Hướng Dao nằm trong biển máu, cô vẫn thấy muốn gục ngã. Cơ thể Hướng Dao như một chiếc phễu mang hình
người, máu vào được bao nhiêu lại chảy ra bấy nhiêu.
Thấy Hướng Viễn xuất hiện, nữ cảnh sát luôn ở cạnh Hướng Dao lặng lẽ
ra ngoài. Hướng Viễn phát hiện ra mình lúc này bỗng yếu đuối hơn bao giờ hết, cô sợ bước đến đó, sợ nhìn thấy gương mặt Hướng Dao.
Tay Hướng Dao đã không nhấc lên nổi, ngón tay khẽ động đậy.
"Em đang làm gì thế?" Hướng Viễn biết nụ cười của mình chắc chắn giả
tạo vô cùng nhưng đó là giới hạn cuối cùng cô có thể gắng gượng để làm
được.
Hướng Dao nằm dưới tấm chăn như một tờ giấy bị gió hòng khô nhưng khi cô lên tiếng thì khá tỉnh táo: "Chị thấy em làm có giống không? A Tuấn
dạy em đấy, mà em cứ làm không giống".
Hướng Viễn cúi đầu một lúc lâu, hít thở sâu rồi bình tĩnh đối diện Hướng Dao: "Chị không nhìn ra".
"Chẳng trách A Tuấn cũng bảo em ngốc". Hướng Dao cười nói tiếp: "Em
phải bảo anh ấy dạy lại...". Cô cười nhìn Hướng Viễn rất lâu, mới chậm
rãi thở dài. "Anh ấy chết rồi, đúng không?".
"Ai chết?", Hướng Viễn tỏ ra kinh ngạc. "Em nói Đằng Tuấn à? Đừng
nghĩ ngợi lung tung, chị sợ em đau lòng nên mới không nói, Đằng Tuấn đã
bị cảnh sát bắt nên tạm thời không thể đến thăm em được. Chị sẽ tìm luật sư cho cậu ấy, đợi sức khỏe em ổn hơn rồi chị sẽ đưa em đến thăm".
"Hướng Viễn, chị nói dối hay thật đấy. Em biết anh ấy đã chết rồi,
những gì cô cảnh sát kia nói trong điện thoại em đã nghe thấy hết. Cô ấy nói "bạn gái của người chết" vẫn đang hôn mê, "bạn gái" đó là em, còn
"người chết" là A Tuấn phải không? Tại sao lại dối em? Em đã đoán được
từ lâu rồi, tối qua A Tuấn đến tìm em, bảo em phải chăm sóc đứa bé thật
tốt thì có thể đến gặp anh ấy... Tại sao lại là Diệp Quân? Cô cảnh sát
kia rất lo cho Diệp Quân, cứ hỏi mãi trong điện thoại xem lần này cậu ấy có bị gì không. Em chỉ không hiểu, sao Diệp Quân không thể để A Tuấn
sống? Chỉ cần sống thôi, dù đánh anh ấy thành phế nhân cũng được, ít ra
em còn có thể chăm sóc anh ấy, có thể chạm vào anh ấy, cho dù bắt anh ấy phải chết thì cũng để cho anh ấy gắng gượng đến lúc nhìn thấy đứa
con... Diệp Quân cũng tàn nhẫn quá... Nhưng may mà em cũng sắp rồi,
không cần đợi lâu nữa, nhưng con em..."
"Em đợi chút, chị sẽ bảo người bế đứa bé đến ngay." Hướng Viễn quay
người đi ngay, chỉ sợ ở lại thêm một giây sẽ sụp đổ trước cả Hướng Dao.
Ngón tay Hướng Dao yếu ớt giữ lấy cô: "Không cần, Hướng Viễn, không
cần nhìn nữa, hãy để em tưởng tượng hình dáng nó, con trai, lúc cười sẽ
giống bố nó... Nghe nói trẻ sơ sinh cũng có ký ức, đừng để nó nhìn thấy
bộ dạng này của em. Hướng Viễn, em không còn cách nào nữa, chỉ có thể
giao nó cho chị, hy vọng nó tài giỏi hơn, đừng giống như bố mẹ nó, tốt
nhất là khi lớn lên sẽ giống chị".
"Giống chị ư?" Hướng Viễn đã không rõ mình đang khóc hay cười: "Giống chị thì chẳng phải là tạo nghiệt hay sao? Con của em thì tự em nuôi,
đừng có việc gì cũng đẩy cho chị. Em đấy, lúc bé đã không ngoan ngoãn,
làm mẹ rồi phải có trách nhiệm chứ, đứa trẻ là của em, chị mặc kệ, em
khóc rồi thì tự đi mà chăm sóc nó..."
"Để em đê tiện một lần đi, xem như đây là lần cuối chị nhịn em nhé.
Đứa trẻ sẽ ngoan ngoãn hơn em, chị nh