
đàn ông - anh ruột
Diệp Khiên Trạch của cậu. Cậu đã ngỡ mình mãi mãi chỉ có thể đứng nhìn
từ xa, mãi mãi không bao giờ chạm được nó, không ngờ bây giờ cậu lại có
thể chạm vào.
Hướng Viễn không kháng cự, chỉ nói gọn một câu: "Em đã có tóc bạc
rồi".
Diệp Quân Ồm cô vào lòng: "ở đâu? Nhổ hết xuống cho anh xem".
Gương mặt Hướng Viễn áp vào hàng cúc kim loại lạnh lẽo cứng đanh trên áo Diệp Quân nhưng cơ thể cậu lại nóng rực. Cồ đưa tay vuốt ve khuôn
mặt cậu: "Em chỉ còn mỗi anh nên nhất định anh phải sống tốt nhé!".
Diệp Quân hồn lên môi cồ, tất cả đều là giả, đều tàn khốc, chỉ có cơ
thể là thật, là tuyệt vời. Hướng Viễn nhắm nghiền mắt, cảm nhận cơ thể
trẻ trung và sự nồng nàn mãnh liệt như lửa của cậu, những gì cồ nhớ chỉ
là câu đó: "Diệp Quân, anh phải sống thật tốt".
Dù không biết mệt mỏi thì nỗi đàm mê nào cũng sẽ đến lúc thoái trào.
Hướng Viễn dựa nửa người vào đầu giường nhìn Diệp Quân đã mỏi mệt chìm
vào giấc ngủ cạnh cồ, mặt cậu áp sát vào cánh tay trần của cồ, hơi nhúc
nhích là tỉnh.
"Hướng Viễn, anh muốn hỏi em một chuyện được không?", Diệp Quân Ồm cánh tay cồ, hỏi.
"Được thôi, chỉ cần em có thể trả lời anh", Hướng Viễn đưa bàn tay
kia lên vén mái tóc hơi ẩm ướt vì mồ hơi của mình rồi trả lời.
"Lúc em... với anh, từ đầu đến cuối luồn nhắm nghiền mắt, có phải là
vì em không muốn nhìn thấy mặt anh, em xem anh là anh ấy?" Lúc nói câu
ấy cậu cũng nhắm mắt thật chặt.
Hướng Viễn khựng lại một lúc. Điều cậu nói có thật không? Cơ thể cô
cảm nhận được Diệp Quân rất rõ ràng nhưng chẳng lẽ thứ khiến cô nhắm
nghiền mắt là trái tim cồ? Thậm chí cồ đã không hiểu rỗ cảm giác của
mình đối với Diệp Quân là gì. Đó có thề là tội nghiệp, là thương xót,
nhưng giây phút khi cảm thấy Diệp Quân sung sướng, có bao giờ cồ không
thấy được an ủi đâu. Chí ít có người đang rất hạnh phúc nên cồ cũng mong muốn có thể hiến dâng cho Diệp Quân của cô.
Sự trầm mặc của Hướng Viễn khiến Diệp Quân có vẻ thất vọng nhưng cậu
lấy lại vẻ bình thản rất nhanh: "Không sao, em cứ xem anh là anh ấy đi,
anh không quan tâm đâu. Nếu anh ấy không quay lại nữa thì anh là anh ấy
cũng được". Cậu lật người dậy, lần mò tìm trong túi áo cảnh sát rồi đưa
thứ đồ vật nho nhỏ đó lên trước mặt cô: "Đây là trái tim mà anh cả đã
gấp, nó bay mất rồi, giờ nó là của anh, anh tặng nó lại cho em".
Đó là trái tim được gấp bằng lá bài, nhìn thoáng qua cũng biết là một lá K đen. Ngày ấy trong ván bài ở khu nghỉ mát, Diệp Khiên Trạch vốn có thể thắng Hướng Viễn nhưng anh đã giữ lá bài này lại, gấp thành một
trái tim tặng cồ. Anh có một trái tim, cồ đã có và nó đã bay mất. Hướng
Viễn cầm trái tim đó trong tay, vồ vàn cảm xúc lẫn lộn. Khiên Trạch ơi
Khiên Trạch, anh thử nói xem, đến ngày hôm nay thì giữa hai chúng ta,
rốt cuộc là ai đã thắng ai hay đã cố giấu giếm để vờ thua?
Hướng Viễn nhớ rõ trái tim này đã bị cơn gió đêm hôm ấy thổi bay đi
mất, Diệp Quân lại ở ngay phòng kế bên. Cô tưởng tưởng ra cảnh Diệp Quân đợi đến khuya, khi họ tắt đèn mới một mình ra lùng sục tìm kiếm ngoài
bãi cỏ, những giọt sương đêm thâm ướt quân áo cậu, trái tim khô cằn và
chai cứng của cồ cuối cùng cũng được thấm ướt.
"Ngốc ạ, anh là anh, anh ấy là anh ấy", Hướng Viễn nói với Diệp
Quân.
"Nhưng nếu trong lòng em có tâm sự gì thì liệu em có giấu anh không?", Diệp Quân hỏi nhưng đôi mắt vẫn không rời gương mặt cồ.
Hướng Viễn cũng nhìn cậu, nói: "Trái tim con người đều ở trong lồng
ngực mỗi người, tất nhiên đó là nơi người khác không nhìn thấy được, cho dù thân mật bao nhiêu cũng vậy cả thôi. Nhưng biết ít lại một chút, có
thể cũng là phúc đấy".
Diệp Quân nhắm mắt lại, không nói gì nữa, khi Hướng Viễn tưởng cậu đã ngủ thì cậu bỗng nói một câu: "Hướng Viễn, anh tin em".
Trái tim Hướng Viễn bỗng thắt lại.
"Diệp Quân, nếu em bảo rằng thế giới này có báo ứng thì anh có tin không?"
Diệp Quân hiểu nhầm ý cồ, vòng tay siết cồ thật mạnh rồi nói: "Nếu có báo ứng thì cứ đổ hết lên người anh".
"Nói nhảm gì thế, trẻ con không biết kiêng kỵ!" Hướng Viễn trách, hối hận tại sao mình lại có ý nghĩ không lành như thế. Diệp Quân cười: "Em
sợ anh gặp tai nạn, sợ anh chết à? Không đâu, Hướng Viễn, em yên tâm,
anh sẽ luôn ở bên em, nếu anh chết rồi thì cũng sẽ là cồ hồn cạnh em,
không bao giờ đi, không bao giờ đi. Em có sợ không?".
Hướng Viễn đẩy cậu một cái: "Còn nói bậy nữa thì cút về phòng ngay cho em".
Diệp Quân vẫn cười, tay lại bắt đầu không an phận.
"Áy, đừng mà... Bảo anh dừng lại... Dừng, em có điện thoại, Diệp
Quân, có nghe không?" Hướng Viễn mất bao nhiêu công sức mới thoát được
sự đeo bám dai dẳng của cậu. vẫn là số điện thoại lạ nhưng không phải là số gọi đến sáng nay, tim cô thoáng run lên, vội vàng nghe máy.
Quả nhiên là Hướng Dao, cô không còn khóc nữa nhưng giọng nói rất yếu ớt: "Hướng Viễn... em sợ quá, A Tuấn bây giờ trở nên vô cùng xa lạ, xa
lạ đến mức em không quen biế