Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327813

Bình chọn: 7.00/10/781 lượt.

rên lá, còn cô là gì? Cô là mây đen che khuất mặt trăng
vào đêm thâu. Cậu phá vỡ bóng tối của cô nhưng bóng tối vẫn sẽ nuốt
chửng cậu.

"Hướng Viễn, Hướng Viễn..."

Cậu chỉ thốt ra câu này, chỉ có một câu, đó là lần duy nhất trái tim
cậu nảy sinh lòng tham vì nỗi nhung nhớ duy nhất của mình, lễ nghĩa liêm sĩ đều không cân, cậu chỉ cần cồ.

Sáng sớm hôm sau là một ngày mưa, Hướng Viễn bò dậy khỏi giường rồi
đi tắm. Tiếng động khi cồ thức dậy đã khiến Diệp Quân cũng tỉnh hẳn, cậu ôm lấy gối một lúc lâu rồi gắng sức véo vào mặt mình một cái, đau đến
nỗi suýt nữa thì kêu lên nhưng cơn đau ấy được sự hạnh phúc và niềm vui
không gì so sánh nỗi trong lòng lấn át, lúc cậu đặt gối về chỗ cũ thì sờ thấy chiếc di động cũ của Hướng Viễn.

Vẫn là chiếc cậu tặng trước đó rất lâu, bốn năm trước cồ đã không còn dùng nữa, không ngờ cô lại đặt ở đầu giường. Cậu có phần bất ngờ, cầm
điện thoại, tuy vẫn còn pin nhưng tin nhắn, danh bạ bên trong đều trống
rỗng, chỉ có danh sách cuộc gọi là còn giữ một số di động lạ, số đuôi
"7714", thời gian là bốn năm trước, ngày thứ hai sau khi anh trai mất
tích.

Tối qua Diệp Quân không ngủ đủ giấc nên trong đầu rất hỗn độn, nghe
thấy tiếng nước trong phòng tắm ngưng lại, cậu vội vàng cuống cuồng nhét điện thoại vào chỗ cũ.

Khi Hướng Viễn bước ra, cồ nhìn thấy Diệp Quân đầu tóc rối bù, đang
ngồi khoanh chân trên giường nhìn cô, mặt đỏ bừng bừng, có cả chút xấu
hồ, chút vui sướng và cả nét vồ tội. Cô khó lòng mà tin được rằng cậu bé này và anh chàng đã hành hạ cồ cả nửa đêm, dằn vặt cô đến mệt nhừ vào
tối qua là cùng một người. Diệp Quân há miệng như muốn nói gì đó nhưng
lại không phát ra tiếng mà cậu chỉ cúi đầu mỉm cười. Hướng Viễn cũng
không nói gì, vừa lau tóc vừa cười.

Lúc ấy, di động của cậu réo vang trong túi quần bò vứt trên sàn nhà. Cậu quấn chăn nhảy xuống nhặt, lóng ngóng ấn nút nghe.

Nói điện thoại xong cũng phải mấy phút, tóc Hướng Viễn đã sấy khô một nửa.

"À... đại đội trưởng bảo anh về Cục gấp...", cậu khổ sở nói.

"Đi đi, lát nữa em cũng phải đến công ty. Bên anh không xảy ra chuyện gì chứ?", Hướng Viễn làm ra vẻ chăm chú sấy tóc, quay lưng lại nói với
Diệp Quân.

"Không có gì, cổ vụ mưu sát nên toàn đội đều phải quay về để họp."

"Ồ!" Hướng Viễn quay người lại khiến Diệp Quân đang mặc quần áo giật
mình xấu hổ, vội vội vàng vàng quay lưng lại với cồ. Cậu đi nhanh ra
ngoài, về phòng mình thay quần áo, tắm rửa, lúc đến cửa nghĩ lại thấy có gì không đúng, bèn vội vàng quay ngược lại, đứng sau lưng Hướng Viễn,
đỏ mặt nói nhanh: "Anh... anh về sẽ gặp em, anh có chuyện muốn nói với
em".

"Đi đi, đến lúc đó hẵng hay, chưa chắc em đã về nhà ăn cơm tối", Hướng Viễn nói.

"Anh đi nhé." Cậu nói xong mà vẫn không nhúc nhích.

Hướng Viễn bất lực quay nghiêng người lại: "Hẹn gặp lại".

Cậu bỗng hôn thật nhanh lên má cô một cái rồi nói: "Tạm biệt, tối

gặp"-

Lúc Diệp Quân ra khỏi khu nhà mình mới nhìn thấy xe cảnh sát đồng
nghiệp đến đón. Thực ra đoạn đường đi bộ cũng không xa lắm, chỉ do cậu
không muốn quá nhiều người biết mình là con trai nhỏ của Giang Nguyên
Diệp gia tiếng tăm lừng lẫy thôi. Nếu không phải mấy năm trước, vụ án
bắt cóc Diệp Khiên Trạch đã quá nồi tiếng thì bây giờ cũng chẳng mấy
đồng nghiệp biết cậu là con trai nhỏ của Diệp gia. Từ sau khi Diệp Khiên Trạch gặp tai nạn, Hướng Viễn càng tỏ ra thận trọng hơn nhưng với sự
giản dị không khoa trương của Diệp Quân, cô lại ngấm ngầm tỏ ý bằng
lòng.

Những giọt mưa rả rích bay bay, Diệp Quân không mang ô nên đi vội đến xe cảnh sát. Trước kia cậu không thích trời mưa, mà lúc này lại thấy
nước mưa mát lạnh bắn lên mặt cũng là chuyện tốt, đầu óc phát sốt lên
bây giờ mới tỉnh táo hơn. Cho đến khi cậu thay quần áo ở phòng mình,
trong đầu toàn nghĩ đến giấc mơ huyền ảo đêm qua, lúc không có ai, tai
cậu nóng rực lên, khuy áo cũng không biết cài nhầm mấy lần. Cậu nghĩ cứ
bất thường thế này thì sớm muộn cũng có ngày chết trong một trận sốt
cao. Lúc này, cho dù bị mắc mưa thì trong lòng cậu vẫn như có gió xuân
ấm áp như thể còn có mấy con chim bồ câu trắng muốt đang bay lượn, niềm
vui sướng ngập tràn như thể hễ bất cẩn thì sẽ tuồn chảy ra ngoài ngay.

Đồng nghiệp trên xe nhìn thấy cậu từ xa đã mở cửa, cậu chui vào
trong, chỉnh lại áo mũ, nữ cảnh sát Tiểu Lý ngồi trước đó quay lại đưa
cho cậu vài tờ khăn giấy.

"Sao lại không mang ô? Bị ướt như thế rất dễ bị cảm, mau lau tóc tai
đi." Tiểu Lý vào Cục Công an cùng đạt với Diệp Quân, gần đây mới được
điều đến cùng một đội nên tình cảm cồ dành cho Diệp Quân mọi người ai
cũng biết.

Trong đơn vị, nhân duyên của Diệp Quân tốt vô cùng. Cậu là một chàng
trai được mọi người yêu thích, ngoại hình là một ưu thế, liên tiếp mấy
năm khi Cục Công an thành phố chụp poster tuyên truyền, cậu luồn là lựa
chọn hàng đầu. Cậu mặc đồng phục cảnh sát trong rất uy phong, nhìn ngàn
dặm mà là vẻ đẹp khỏe mạnh trong sáng như một anh chàng đẹp


Polly po-cket