
hể khiến tâm tư đang rối loạn của cô tìm ra lối thoát, hoặc có thể đang chờ đợi kỳ tích xuất hiện có thể khiến sự việc chuyển biến tốt hơn.
Hướng Viễn đứng đó, toàn thân và gương mặt đều cứng đờ như tượng sáp. Lúc ấy, cô bỗng cảm thấy có một bàn tay đang đặt lên vai mình, nỗi sợ hãi bất ngờ áp đến khiến cô rùng mình thật mạnh, ống nghe suýt nữa vuột khỏi tay.
Phản ứng của cô như đã khiến người phía sau giật nảy mình, lùi lại đến mấy bước.
"Hướng Viễn, chị đang làm gì thế? Gọi điện cho ai mà nhập tâm vậy?" Diệp Quân ôm chiếc mũ vừa gỡ xuống khỏi đầu, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
"Em tới đây mà sao không nói tiếng nào?", Hướng Viễn sẵng giọng hỏi. Cô cảm thấy thần kinh mình như một sợi dây đã căng hết mức, không thể chịu nổi bất cứ tác động nào, rất dễ dàng bị đứt phựt. Cô đã chịu đựng quá đủ cuộc sống kéo căng cả hai đầu này, chịu đựng quá đủ Diệp gia và những sóng gió như thể mãi mãi không bao giờ ngừng lại.
Diệp Quân hơi lúng túng, nói với vẻ cam chịu: "Em mở cửa vào chị không nghe thấy à? Chị cứ cầm ống nghe không nhúc nhích, em gọi chị đến mấy tiếng liền mà".
Hướng Viễn phải đặt mấy lần thì điện thoại mới về chỗ cũ, nét mặt cô vẫn cứng đờ, cô ủ rũ thả người xuống salon, không nói gì thêm.
"Chị sao thế?", Diệp Quân không kiêng nể gì, cũng ngồi phịch xuống ngay cạnh cô hỏi. Bộ ghế kiểu cổ bằng gỗ cây xoan này vững chắc đến mức như không bao giờ mục nát nhưng Hướng Viễn vẫn cảm thấy rối loạn hơn trong sự chấn động khe khẽ khi Diệp Quân ngồi xuống.
"Em..." Cô vừa định mở miệng nói với Diệp Quân thì dì Dương nãy giờ tưới hoa trong vườn đã bước vào, vừa lật đi lật lại phong bì thư trên tay vừa lẩm bẩm: "Đúng là kiểu người gì cũng có, đưa đồ đến mà cũng chả bảo gửi ai".
"Ai đưa đến vậy? Dì đưa cho tôi." Hướng Viễn tiến đến giật lấy rồi hỏi tiếp: "Còn người đưa đâu? Tôi hỏi dì người đưa phong thư này đến ấy?".
"Đi rồi, chẳng lẽ cô còn muốn mời anh ta vào?", bà nói với vẻ thản nhiên.
Hướng Viễn cũng không nhiều lời với bà, cô vội lao ra ngoài vườn nhưng không có một bóng người ở đó.
"Người đưa đồ đến đã nói gì? Người ấy hình dáng thế nào? Có mấy người?", cô hỏi bà liên tục.
Bà đáp: "Bên ngoài tối quá, lúc ấy tôi đang tưới hoa nên cũng không chú ý, tiện tay thì cầm lấy thôi".
"Dì không chú ý? Là nam hay nữ, mấy người mà dì cũng không biết à? Người ấy có nói gì nữa không? Dì lú lẫn đến mức độ đó rồi hả?" Hướng Viễn tức giận, còn trông mong gì mà biết dáng xe thậm chí số xe từ bà ta nữa đây.
Tuy chưa bao giờ bà cảm thấy Hướng Viễn dễ chịu nhưng trước nay Hướng Viễn không hay biểu lộ tình cảm, hiếm khi tỏ thái độ gì với bà nên những biểu lộ hôm nay của cô thật sự là bà chưa bao giờ nhìn thấy. Bà người ở già này sau khi giật mình kinh ngạc, đầu óc càng không nghe theo điều khiển, bắt đầu lắp ba lắp bắp: "Chắc là đàn ông, chắc là đàn ông rồi, một người đến, không, hình như là hai... lẽ nào tôi không nhớ được ư? Rốt cuộc là bao người nhỉ? Ây da, tôi già rồi, mắt kèm nhèm quá, tôi biết ngay là già rồi sẽ bị chê bai, già rồi...".
Bà vẫn còn lảm nhảm nói mãi nhưng Hướng Viễn đã từ bỏ hoàn toàn việc truy hỏi tin tức từ bà ta. Cô cúi đầu cố gắng xé lớp băng keo bao ngoài chiếc phong bì nhưng không thể nào kéo ra được.
Diệp Quân cười và đẩy bà người ở sang phòng bên, nói: "Không sao đâu, dì Dương. Dì chẳng già chút nào, trí nhớ có lú lẩn đến mấy nhưng lúc nào cũng nhớ khi nào thì phim bắt đầu mà, đi thôi đi thôi...".
"Tôi chăm sóc từng đứa, từng đứa từ nhỏ đến lớn, bây giờ già rồi..." Bà vẫn còn muốn ở lại xem trong phong bì đang chứa thứ gì nhưng cuối cùng cũng bị đẩy đi. Diệp Quân liếc nhìn Hướng Viễn, chẳng nói chẳng rằng bèn lấy phong bì từ tay cô đi, "xoạt" một tiếng, lớp băng keo bị xé toạc, cậu nhét nó vào tay cô: "Chị không được bình thường lắm, sao thế?".
Hướng Viễn rút ra một chiếc hộp nhỏ từ phong bì, mở ra, bên trong là mặt Quan Âm đứt cổ vô cùng quen thuộc, sợi dây đeo vẫn là màu nâu. Diệp Khiên Trạch không hề có ý rửa sạch máu Diệp Linh, anh luôn giữ mặt Quan Âm này sát bên người, không rời một khắc.
Không lời nào có thể hình dung ra sự chán ghét của Hướng Viễn với nó nhưng đây chính là vật kỷ niệm đầu tiên mà bọn bắt cóc nói, nếu cô lựa chọn thì với tính khí của Diệp Khiên Trạch, anh sẽ không bao giờ rời chiếc mặt Quan Âm đó. Cô lật giở, kiểm tra phong bì ấy từ trong ra ngoài nhưng ngoài mặt Quan Âm ra thì không còn gì khác, không tin tức về người gửi, người nhận, không một bút tích gì khác, chỉ có mặt Quan Âm đã tắm trong vũng máu đang nhắc nhở cô rằng, những gì đang xảy ra trước mắt không phải ác mộng mà là sự thực vô cùng tàn khốc. Mười hai triệu có thể mua được sự bình an trở về của Diệp Khiên Trạch không?
"Nói đi, đến em mà chị cũng muốn giấu à? Đây là vật của anh mà. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Diệp Quân nắm chặt cánh tay cô, truy hỏi.
"Diệp Quân, anh của em bị bắt cóc rồi", lòng Hướng Viễn rối bời, cô đành nói thự