Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210074

Bình chọn: 9.5.00/10/1007 lượt.

đưa ra quyết định, bất chấp lý trí bên "bờ phải" nhiều đến mấy, thì lúc đưa ra quyết định, cán cân
của cô vẫn nghiêng về góc nhỏ mềm yếu kia. Đó là sự bất lực của Hướng
Viễn, hoặc có thể nói đó là sự bất lực của phụ nữ.

Hướng Viễn ngồi trước mặt Phó tổng Lý, gọi điện cho trợ lý bên ngoài
bằng điện thoại nội bộ: "Lần sau Tổng giám đốc Mạc của Đỉnh Thịnh gọi
đến thì bảo tôi đi họp, có gì ông ta cứ nhắn lại nhé". Nói xong, như sực nhớ ra điều gì, cô lại dặn thêm một câu: "Cứ khách sáo hết mức có thể".

Làm xong những chuyện đó, Hướng Viễn mới hỏi mục đích viếng thăm của Phó tổng Lý: "Tìm tôi có việc gì thế?".

Phó tổng Lý đặt mũ bảo hộ sang một góc bàn uống nước rồi nói: "Cũng
không có gì to tát. Tôi vừa từ xưởng về, muốn nói vài chuyện về sản xuất thôi. Đúng rồi, cô có nghe nói dạo gần đây bên Cục kiểm tra rất nghiêm
ngặt, hai ba ngày lại đột kích đến kiểm tra không?".

Hướng Viên đáp: "Sao lại không biêt. Hôi đó, trước khi đèn còn báo
trước, bây giờ thì chơi trò đột kích như vậy, đến chuyện phát hiện mũ
bảo hộ của công nhân chưa cài chặt cũng phạt. Có điều cũng không trách
họ được, năm nay chẳng đang tiến hành cái gì mà "Hoạt động ba trăm sáu
mươi lăm ngày an toàn xây dựng" đó sao? Bên trên đè nén quá thì phòng
kiểm tra cũng có áp lực. Tuần trước, Phó cục trưởng của họ đích thân đến kiểm tra, lúc dùng cơm cũng đã nói gần đây quá khó khăn đó thôi".

Phó tổng Lý cười khổ sở: "Bọn họ khó khăn thế thì doanh nghiệp bên
dưới càng khó hơn. Lần này gió lớn quá, nghe nói hễ bắt được là sẽ phạt
nặng, không biết ai xui xẻo mà đưa đầu ra chịu chém vào lúc này. Cũng
may cuối năm rồi, "ba trăm sáu mươi lăm ngày" của họ cũng kỳ quặc, tính
theo âm lịch nhưng cũng chẳng còn mấy ngày nữa, nếu không thì ngày nào
cũng căng như dây đàn thế này, khó mà chịu nổi".

Phó tổng Lý phụ trách sản xuất, đồng thời cũng phụ trách phần thi
công an toàn của cả công ty nên việc ông có áp lực cũng là chuyện dễ
hiểu.

Trợ lý vào pha trà, Hướng Viễn cười gọi cô gái đó lại rồi nói: "Phó
tổng Lý có phải lần đầu đến đâu. Chú ấy không uống trà xanh, pha một
bình "sinh phổ" mà lần trước Trương Thiên Nhiên tặng đi, không cần đậm
quá".

Phó tổng Lý tuy biết Hướng Viễn là người chú tâm đến mọi việc nhưng
vẫn cảm thấy có chút vui sướng, cô có thể nhớ rõ ràng như vậy, những
việc xem ra nhỏ nhặt nhất cũng có thể lo liệu chu toàn giúp Giang Nguyên luôn ở thế cân bằng, xưa nay ông vốn không nghiêng về vị lãnh đạo nào
cũng cảm thấy vài phần thích thú. Đại sự quả cảm, tiểu sự chu toàn, lại
giỏi nắm bắt cơ hội, người như vậy nếu không thành công mới là chuyện
lạ.

Ông nhìn theo bóng trợ lý khuất dần, nói: "Người nhà cả, hà tất phải khách sáo?".

Đôi mắt Hướng Viễn thoáng nét cười: "Đây là việc nên làm mà. Giang
Nguyên có quá nhiều việc mà đều dựa vào chú cả, người nhà thật sự cũng

chưa chác đáng tin như chú, một bình trà ngon có là gì đâu. Mọi người đêu thấy Giang Nguyên hiện tại giống như một tòa nhà càng xây càng cao, nhưng lại không biết càng ở nơi cao thì càng nguy hiểm. Nền móng mà
không vững chắc thì hễ có mưa to gió lớn, bất cẩn một chút là sụp đổ
ngay, bởi vậy càng vào những lúc thế này thì càng không thể để xảy ra
việc gì được.

Phó tổng Lý gật đầu, tiếp tục càu mày nói: "Có điều vấn đề an toàn
này lúc nào cũng là hàng đầu nhưng hiện nay một tuần lại có mấy lần kiểm tra đột xuất khiến ai cũng hoảng loạn, căng thẳng hồi hộp, chỉ sợ sẽ bị đứt giữa chừng. Nghe nói bên ngoài đã có rất nhiều công ty xây dựng,
những đội thi công và công ty vật liệu xây dựng có nguy cơ về vấn đề an
toàn...đều đã xin nghỉ phép sớm, cả năm khổ sở vất vả, không thể bị
vướng vào mấy ngày cuối cùng, nếu không hơn ba trăm năm mươi ngày trước
đều hóa công cốc, thà rằng đình công không làm, cũng phải tránh xa gió
bão. An toàn, an toàn, còn có gì an toàn hơn án binh bất động nữa? Tuy
có vẻ lãng phí nhưng cũng là hành động bất khả kháng mà thôi. Cô nói
xem, chúng ta có nên ngừng lại một thời gian không? Tuy chúng ta không
gặp nguy hiểm nhiều như những đội thi công xây dựng nhưng e rằng có vấn
đề gì xảy ra thì cũng nguy lắm".

Hướng Viễn chống cằm nghĩ ngợi rồi đáp: "Hiện tại kỳ hạn giao hàng
cho mấy công trình có thể lùi chậm vài ngày. Chú nói đúng, lúc này ổn
định mới là số một. Cứ theo chú nói thì những gì dừng lại được thì đều
dừng lại tất để qua hoạt động này vài ngày đã rồi hẵng tính sau...Nhưng
công trình đường cao tốc ở Quý Châu của Trung Kiến cần hàng rất gấp,
trước Tết bắt buộc phải giao hàng, hơn nữa, sếp Âu Dương yêu cầu tất cả
những nhân viên phục vụ đều phải đi theo lô hàng khung sắt thép đó,
chuyện này tuyệt đối không thể chậm trễ".

"Cô nói là Trung Kiến cây to gốc đứng vững, người khác đều đình công, chỉ có họ vẫn tiếp tục làm, chẳng lẽ họ không sợ gì sao?", Phó tổng Lý
có phần ngờ vực.

Hướng Viên cười: "Nói không sợ gì thì giả vì chỉ là một công trình
nhỏ, lại gần cuối năm, sao Âu Dương lại phái con rể mình đến Quý Châu
đích thân theo dõi chứ? ôn


XtGem Forum catalog