80s toys - Atari. I still have
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210181

Bình chọn: 9.5.00/10/1018 lượt.

a nhã và không muốn tranh chấp với ai, trong mắt
bất kỳ ai, cô mãi mãi đi trước mặt người đàn ông này. Nhưng khoảng khắc
ấy, Hướng Viễn bỗng cảm thấy mình giống như chiếc kim phút trên đồng hồ
còn Diệp Khiên Trạch là kim giờ, cô chạy nhanh, anh đi chậm... Nhưng kỳ
thực, chẳng phải kim dài luồn đuổi theo bước chân của kim ngắn đó thôi.

"Thắng, thua quan trọng thế sao?", Diệp Khiên Trạch không hiểu.

Anh không biết rằng, điều Hướng Viễn để tâm không phải là thắng thua
mà chuyện cô lo sợ là cả đời này đến phút cuối cùng, ngẫm ra như một ván bài, tất cả đều chỉ do anh nương tình nhường mà cồ lại không hề để tâm
đến điều đó, vậy thì cồ thật sự là một con côn trùng đáng thương vồ
cùng.

Diệp Khiên Trạch thấy Hướng Viễn im lặng thì giật lá bài lại, gấp gấp một lúc rồi đặt vào tay cô.

"Gì thế?" Hướng Viễn nhìn xuống mới thấy lá bài đã được anh gấp thành hình trái tim. Cồ cảm thấy rất tức cười: "Anh học ai thế, bây giờ còn
chơi trò này, có tầm thường không?".

Anh không nói là học từ ai, chỉ cười và nắm lấy bàn tay cô đang cầm
"trái tim" đó, đặt nó áp sát lên ngực cồ, nói: "Nếu em quan tâm thắng
thua như thế thì xem như ván bài đó anh thắng, thua trái tim này cho em, không được à?".

Hướng Viễn cười lớn trước câu nói quá lãnh mạn này của anh. Sau đó,
trong những nụ hôn nhẹ nhàng, dày đặc như mưa của anh, cô đã nghĩ rằng,
cũng được, giữa hai người sao lại tính toán thắng thua? Bình thường, cô
luôn chiếm thế thượng phong nhưng trong mỗi một bước chuyền quan trọng
nhất lại bại trận dưới sự dịu dàng và nụ cười của anh.

Đã lâu lắm rồi họ chưa quấn quýt với nhau cuồng nhiệt như vậy, khát
vọng khiến hai người vốn điềm tĩnh trở nên phóng túng. Giữa chừng, Diệp
Khiên Trạch còn hỏi cồ một câu: "Em nói xem, phòng bên cạnh có người
không?".

ở nơi này, ban công xanh của mấy phòng trống bên cạnh chỉ dùng hàng
rào ngăn cách nhưng Hướng Viễn biết Đằng Vân là người ý tứ, đèn xung
quanh đều tối om, anh sẽ không tùy ý sắp xếp khách ở đây nhưng miệng vẫn cười đáp: "Có người hay không, ai mà biết chứ?".

Diệp Khiên Trạch khẽ nhướn mày rồi cười: "Vậy mặc kệ đi".

Gió đêm thoảng qua khiến bàn tay trong cơn mê đắm của Hướng Viễn khẽ
run lên, "trái tim" cồ vốn nắm chặt trong tay đã bay theo gió, nhẹ bẵng
không chút trọng lượng, bay đến một nơi rất xa.

"Ôi..."

"Sao thế?", anh thắc mắc trước vẻ bồn chồn của cồ. "Khiên Trạch, trái tim của anh bay mất rồi."

"Nhưng anh vẫn đang ở đây mà? Mặc kệ nó đi, lát nữa đi tìm về vậy.




Do cô đa nghi hay những chiếc nhẫn giống nhau trên thế giới này quá nhiều? Một chiếc nhẫn vàng không hề đáng giá, hai người sở hữu nó địa vị khác nhau một trời một vực nhưng đều vô cùng trân trọng nó.

Khi tia nắng ban mai đầu tiên lọt vào qua màn cửa sổ, Hướng Viễn đã tỉnh. Dậy sớm là thói quen của cô, đã rất nhiều đêm cô chưa từng được ngủ say như tối qua nhưng đồng hồ sinh học vẫn khiến cô tỉnh giấc. Cô cúi xuống nhìn người đàn ông đang ngủ say yên lành bên cạnh. Những người nhà họ Diệp đều có sống mũi cao, thẳng giống nhau, có điều Diệp Khiên Trạch giống bố hơn Diệp Quân mày đậm mắt sâu, lúc không cười rất dễ khiến người ta có cảm giác tâm sự trùng trùng, nhưng khi anh nở nụ cười thì đường nét đôi môi Hướng Viễn yêu nhất sẽ có độ cong vô cùng dịu dàng.

Cô "chào" một tiếng bằng giọng rất khẽ khàng, sau đó khoác áo, mở màn cửa sổ ban công rồi bước ra ngoài, cúi đầu nhìn ngó xung quanh.

"Tìm gì thế?", Diệp Khiên Trạch cũng tỉnh dậy theo, cầm cốc nước bước ra, nhìn cô cười rồi khẽ hỏi.

"Nhân lúc nhân viên vệ sinh chưa quét dọn em muốn tìm là bài K đen tối qua", Hướng Viễn đáp.

"Đêm qua là gió Đông Nam, chắc là nó bay theo hướng này." Diệp Khiên Trạch nắm tay cô cẩn thận tìm kiếm nhưng đến gần sát hàng rào tre vẫn không tìm thấy tung tích lá bài hình trái tim kia đâu.

Diệp Khiên Trạch nói với vẻ dửng dưng: "Chắc bị gió thổi bay rồi. Bỏ đi, nếu em thích để anh gấp cho em thêm một cái".

"Nhưng gió đêm qua đâu có to." Hướng Viễn thấy rất lạ, không chịu thua, lại tìm kiếm một lượt thật kỹ trên bãi cỏ nhưng vẫn không thấy.

Trong lúc thất vọng, hai người đều nghe thấy tiếng cự cãi và tranh chấp ngoài kia, âm thanh khá lớn khiến những người gần đó đều giật mình.

Một tiếng nói trong đó hình như là của ông chủ Thôi, anh ta đang khuyên giải: "Xin anh đừng giận, đã xảy ra chuyện gì thì cứ từ từ nói, nếu người của chúng tôi có lỗi thì tôi sẽ xử lý".

"Tôi còn đang định hỏi anh rốt cuộc là chuyện gì đây? Tính khí mấy cô gái của anh cũng hay gớm nhỉ! Đêm qua, tôi chỉ đùa có một chút mà cô ta đã giáng cho tôi một cái tát tai. Nếu cô ta là liệt nữ thủ tiết thì cũng được nhưng đến qua đêm cũng chịu rồi mà động vào cái nhẫn sứt của cô ta một chút cũng không được. Cô ta là cái thà gì chứ?".

Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch nhìn nhau, họ đã nghe ra, người đang nói kia chính là xưởng trưởng mạ kẽm của Giang Nguyên, họ Lý, tính ra