Polaroid
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210531

Bình chọn: 8.5.00/10/1053 lượt.

khá bằng phẳng và rộng rãi.

“Xuống xe đi, Hướng Viễn”. Anh mở cửa xe bước xuống trước.

Hướng Viễn không nhúc nhích, mượn ánh sáng đèn xe trước khi tắt hẳn, cô nhìn thấy phía trước là những bậc thang dài vô tận.

Diệp Khiên Trạch nói: “Sao thế, cậu sợ à? Hướng Viễn trong trí nhớ của tôi chưa từng sợ đường núi và đường đêm mà?”

Hướng Viễn vẫn không xuống xe. “Có gì thì nói ở đây đi. Tôi không muốn phí hoài thời gian, thể lực của mình để làm chuyện vô ích”, cô nói.

“Nào”, anh cười, mở cửa xe và kéo cô xuống, “tôi đưa cậu đi xem thứ này, lúc đó cậu sẽ không thấy vô ích nữa”.

Đi đường núi trong đêm đối với Hướng Viễn ngày trước là chuyện quá sức bình thường, nhưng lúc đó cô chưa đi giày cao gót. Có lẽ Diệp Quân nói đúng, cô ở thành phố quá lâu nên chân cũng đang bị thoái hóa mất rồi.

Khi sắc trời đã trở nên đen đặc, trên đường đi không gặp gì bất trắc là nhờ cây đèn pin để trên xe của Khiên Trạch, thị lức rất tốt trong bóng đêm và bản năng khi ở nơi hoang dã của Hướng Viễn. Nhưng những bậc cầu thang đó như dài đằng đẵng không có điểm cuối, Hướng Viễn lên đến đỉnh núi trước Diệp Khiên Trạch, bất chấp cỏ dại đâm vào chân, cô cở giày cao gót, cúi gập người thở hổn hển.

Diệp Khiên Trạch ngồi phịch xuống đám cỏ bên cạnh cô. Họ chỉ nghe thấy hơi thở của nhau trong thinh lặng, trong một khoảnh khắc không ai lên tiếng.

Khi Hướng Viễn đỡ mệt, câu đầu tiên là: “Cậu đưa tôi đến nơi thích hợp để giết người phi tang chứng cớ này làm gì thế? Cái nơi quỷ quái này, buổi tối ngoài hai đứa thần kinh như chúng ta thì còn có gì nữa?”

Diệp Khiên Trạch đưa tay vuốt ngực, nói: “Đương nhiên là có, ngoài chúng ta ra còn có ánh trăng…”. Anh bỗng vui mừng đứng phắc dậy, tiếp tục: “Cậu nhìn xem, Hướng Viễn, trăng lên rồi kìa”.

Hướng Viễn nghi ngờ ngẩng lên nhìn, cuối cùng cũng đã biết tại sao Khiên Trạch lại khổ công đưa cô đến tận nơi này. Dướng ánh trăng sáng tỏ kia, có một con suối nhỏ đang lấp lánh ánh sáng bàng bạc, chắc là khi nãy hơi thở của họ quá nặng nền nên cả tiếng suối chảy róc rách cũng bị che lấp. Phải. Không thể mô tả, tất cả những cảnh này quá quen thuộc, quen thuộc đến mức trái tim cô đang thắt lại vì đau.

Họ hướng mặt về phía khe suối, không ai nỡ lên tiếng trước nhưng hồi ức lại không an phận, nhưng chuyện xưa cũ năm nào đã ngủ yên nay thức tình, bên tai cơ hồ như nghe thấy tiếng cười vui vẻ của hai người.

“…Sao không có con cá nào cắn câu? Diệp Khiên Trạch, chẳng lẽ tối nay chúng ta về tay trắng ư?”

“Không sao, câu cá quan trọng ở niềm vui khi câu mà.”

“Niềm vui cái gì chứ? Cá ở đây có thể bán được những mười lăm đồng một cân…”

“Suỵt, đừng nói, có cá mắc câu rồi.”

“Này này, đừng có hắt nước lên người tớ… Này…”

“Haha, Hướng Viễn, tóc của cậu…”

Hướng Viễn nhắm mắt, cô không biết liệu anh có nghe thấy không, cảnh tượng ấy sống động như ở ngay trước mắt. Thậm chí cô còn nhớ ánh mắt anh che ánh trăng, thuần khiết đến thế, cách lớp tóc mái ướt nước kia mà cô vẫn còn nhìn thấy rõ.

Cô chưa bao giờ cảm thấy căm ghét mình như lúc này. Tại sao dù là đang nằm mơ, cô cũng vẫn tỉnh dậy sớm hơn bất kỳ ai? Dù là trong giấc mơ tuyệt vời nhất, khi cô đang chìm đắm trong niềm vui thì sẽ có một giọng nói vang lên: Tiếc rằng đây không phải là thật, không phải là thật. Cũng như bây giờ, khi mở mắt ra, trong lòng cô hiểu rõ cho dù cảnh này có giống đến đâu thì cũng chẳng phải quê nhà, cho dù bước đi trên đoạn đường núi dưới cùng một ánh trăng nhưng nó không quen thuộc với anh và cô bây giờ. Đứng trên đỉnh núi, năm ấy cô chỉ nhìn thấy sắc đêm mênh mang trên những ngọn núi kéo dài tít tắp, nhưng giờ đây chỉ là ánh đèn thành phố đang lay động phía xa.

Diệp Khiên Trạch và cô sóng vai nhìn về hướng đó. “Hướng Viễn, cậu đang nghĩ gì thế?”, anh khẽ hỏi.

Hướng Viễn đáp: “Tôi đang nghĩ, cái nơi dưới chân chúng ta đây dựa núi gần sông, thoáng đãng rộng rãi, lại gần ngoại ô, nếu như khai thác địa ốc, sẽ có ngày thu lợi nhuận lớn.”

Anh ngẩn ra một lúc rồi lắc đầu cười lớn: “Cậu đấy, tôi thật không hiểu nổi trong đầu cậu suốt ngày nghĩ đến gì nữa”.

“Đương nhiên, vì cậu không phải là tôi. Người và người rất khác nhau, cùng một góc độ, thi nhân nhìn thấy sông núi hữu tình, còn người nghèo thì chỉ nghĩ đi đâu để tìm bát cơm. Đến cả tình cảm cũng có giàu nghèo, nỗi bi thương của tầng lớp cao quý lúc nào cũng mãnh liệt hơn sự vật lộn trong đất bùn của người nghèo.” Nụ cười Hướng Viễn trải dài trong bóng đêm, cô nói tiếp: “Thật ra, cậu muốn nói tôi là con buôn đúng không?”

“Không phải, cậu luôn thông minh hơn tôi. Nhưng không biết tại sao tôi vẫn cảm thấy con người sống cả đời, tiền tài, danh tiếng, hư vinh… những thứ này đều là những thứ thừa thải. Bạn có nhà đẹp để ở, trong đêm cũng chỉ có thể trải mình nằm trên một chiếc giường, sơn hào hải vị, hoặc trà nhạt cơn dưa, cảm giác no đói cũng như nhau.”

“Chỉ có đại thiếu gia như cậ