
Sami trầm tư lúc lâu, đôi mắt bà đã đục đi vì sự tàn fá của thời gian, nhưng nó vẫn ấm và tràn đầy yêu thương. Bà nhẹ nhàng:
-Mẹ không muốn ép con. Nhưng…
-……..???
-Có một chuyện mẹ muốn nói.
-????
-Mẹ sẽ tái hôn.
Cô đứng bật dậy:
-Mẹ vừa nói gì cơ?
-Mẹ nói là mẹ sẽ tái hôn.- Bà Sami cúi đầu nhưng giọng nói thì cương quyết.
Cô ngồi xuống ghế, cười:
-Mẹ đùa?
-Không. Mẹ k đùa.- Lắc đầu phủ nhận, bà Sami nhìn thẳng vào mắt cô và nói.
-Là ai vậy?
- Phó Chủ tịch tập đoàn RTK!- Bà nói và hỏi thêm- Chắc là con có biết?
Yuna sững người. Cô nhìn trân trân vào bà Sami. Tưởng như không tin vào 6 chữ bà vừa nói…..
Là thật sao??
Yuna ôm mặt cười đau đớn:
-Hóa ra là như vậy.
Thé giới này sụp đổ rồi.
Tất cả biến mất rồi.
Quanh cô chẳng còn gì đáng tin nữa.
Không còn một cái gì hết.
-Con nói vậy là sao?-Bà Sami hỏi lại.
Cô không trả lời mà đứng dậy, khuôn mặt lãnh đạm.
-Con không tl mẹ à?
-Ha ha. Mẹ muốn con đi lấy chồng để mẹ thảnh thơi chứ gì?- Cô cười lạnh.
“Chát”
-Sao con lại nói mẹ như thế?
-Không đúng sao? Chẳng phải mẹ muốn con đi cho rảnh à?- Với vẻ mặt lạnh
tanh, cô nhả ra những từ ngữ đủ để xát muối vào trái tim một ng mẹ.
-Mẹ không hề có ý đó….. Mẹ chỉ là…….
-Hừ. Đừng nói nữa.
Cô bước lên phòng, đóng sầm cửa.
Rõ ràng là mẹ cô đã chịu nhiều tổn thương vì cái thứ gọi là “tình yêu”
Vậy tại sao bà lại còn muốn thử chứ???????
Tại sao lại cũng bỏ rơi cô chỉ vì 2 chữ ngớ ngẩn ấy? Chúng quan trọng lắm ư? Chúng cần thiết chăng????
Mười lăm năm nay, bà vẫn sống không cần tình yêu mà. Tại sao bây h lại…….?
Cô ôm mặt.
Cô chắc chắn không để cho mẹ cô phải chịu tổn thương nhưng…………. Giả dụ…. như…. Đây là con đường để mẹ có được hạnh phúc??
Một mối hy vọng nhen nhóm…..
……………
Bà Sami ngồi trong phòng ăn… Khuôn mặt bà có chút phờ phạc….
Chợt có tiếng kéo ghế ở phía đối diện…
Bà ngẩng mặt lên và nhẹ nhàng nói:
-Con đấy à? Chúng ta ăn thôi.
Cô không nói gì, ngồi xuống. Cảm giác như có một thế lực vô hình kéo hai người về 2 khoảng trời khác biệt…
-Bao lâu rôỳ? – Cô hỏi, phá vỡ bầu không khí quá sức ảm đạm.
Hơi ngửng mặt lên, bà Sami đáp:
-Sao? Àhhh……..1 năm rồi…….
Cô giật mình đánh rơi chiếc thìa….
Một năm rồi sao? Vậy là cô đã bị lừa dối 1 năm trời…….. Trong khi cô dằn vặt, cào xé tâm hồn vì sự tổn thương quá lớn của mẹ thì bà đang hạnh
phúc ngập tràn trong thứ tình cảm cô chưa bao h nghĩ là tồn tại trong
tâm tưởng mình….
Cô cười khẩy:
-Vậy ạ? Bao giờ hai người ……. Cưới??
-Cái này……… Ông ấy h đang ở… Mỹ. Khi nào ông ấy về chúng ta…….. sẽ…. bàn lại.
-Àh……. – Cô nói cho có lệ rồi cúi xuống nhìn bát súp đã sắp quánh lại.
Bà Sami ái ngại nói tiếp:
-Ông ấy có một đứa con trai nữa…..
-Sao?- Cô ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt mẹ. Dường như lâu rồi cô mới nhìn thẳng vào mẹ, mắt bà đã đục đi nhiều….
- Chúng ta sẽ chuyển về nhà của ông ấy sống. – Lần này bà Sami cúi đầu hoàn toàn, bà ko nhìn vào mắt con gái nữa,
Cô sững sờ, rồi lắp bắp:
-Còn… còn… ngôi nhà…. Này…. Ngôi nhà… thì sao?
-Mẹ sẽ bán đi.
Cô đẩy ghế đứng dậy, không nói gì nữa., cầm cặp đi học, lòng cô nặng trĩu.
Cô không muốn rời khỏi ngôi nhà này. Không muốn chút nào cả.
Ngôi nhà này, là nơi cô và mẹ có được mọi thứ, bắt đầu lại…..
Nói bán nó, chẳng nhẽ nào, mẹ cô không có chút luyến tiếc nào sao? Không chút nào sao?
………….
Ngồi trong lớp học, cô không chú ý gì cả, lập tức bộ dạng mơ màng, của cô lọt vào mắt thầy giáo, ông lắc đầu:
-Yuna Sawashi!!!
Cô ngẩng mặt lên, vẫn đôi mắt thiếu sức sống ấy:
-Dạ?
-Lên làm bài tập này cho tôi.
Cúi gằm mặt, cô đi lên. Trên bảng là một phương trình dài loằng ngoằng, đứng gặm tay đến tận 15’ vẫn ko ra, cô cắn môi nói:
-Thưa thầy, bài này khó quá. Em ko làm được.
-Em ko chú ý thì có. Ra ngoài, đứng đó cho tôi. Hết tiết, tôi sẽ nói chuyện với em.
Cô thất thểu đi ra.
Một lát sau, chuông reo hết tiết, cô bước vào, nghe thầy giáo tức giận
mắng mỏ, nhưng những lời ấy, ko hề lọt vào tai cô, cô bất giác hỏi:
-Thầy từg yêu chưa?
Ông thầy liền lấy thước gõ vào đầu cô:
-Yêu cái gì hả???? Tôi đang nói chuyện học tập, sao em dám vô lễ vậy?
-Á… uiiiiiii… Đau. – Cô nhăn nhó.
-Haizzzzzzz. – Thầy giáo thở dài bất lực- Thôi về đi,
-Chào thầy.
Cô đi ra cổng, gặp Kami.
Kami hỏi nhẹ nhàng:
-Chuyện gì xảy ra vậy? Lúc nãy cậu làm sao thế?
-Không có gì đâu.
-Cậu không nói cũng được.
Yuna mặc cho