Teya Salat
Anh có thích nước mỹ không ?

Anh có thích nước mỹ không ?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327762

Bình chọn: 8.00/10/776 lượt.

ời không một ánh sao, ánh trăng nhuốm mây thành ánh hoàng hôn.

Đó là ánh trăng rạng ngời nhất trong cuộc đời của cô.

Trịnh Vi có phần hổ thẹn, cô thầm nghĩ, chắc chắn là cô đã làm lỡ việc của Trần Hiếu Chính, vì tối hôm đó lúc hắn đưa cô từ sân vận động về ký túc xá đã rất muộn, ngay cả cửa ký túc cũng đã khóa chặt. Trịnh Vi đành phải đứng ngoài cửa gọi cô quản lý ký túc xá vừa mới ngủ say. Cô khoác áo, cau mày ra mở cửa, nhìn thấy Trịnh Vi ngạc nhiên hỏi: “Ấy, không phải cháu là Trịnh Vi phòng 402 đó sao? ”

Trịnh Vi cười hì hì, “Cảm ơn cô” rồi chạy tót lên tầng. Lúc lên đến góc rẽ ở tầng hai, cô nhìn thấy hắn vẫn đứng dưới cổng, cách xa như thế, cũng không dám nói gì, chỉ biết nhìn hắn cười sung sướng, hắn vẫy vẫy tay, ra hiệu cho cô lên đi, còn mình cũng quay về phòng.

Đèn phòng đã tắt, ngoài cô ra, tất cả mọi người đều đã yên vị, thấy cô về phòng trong sự hớn hở, Nguyễn Nguyễn mới nói: “Làm tớ giật cả mình, vừa nãy còn lo cậu mất tích rồi cơ?"

Tiểu Bắc thì nói với vẻ bực tức: “Thành thật khai đi, mò đi đâu vậy? Chủ xị chạy mất, bỏ bọn tớ ở đó là sao? ”

“Đúng đấy”. Duy Quyên hùa theo, “Lúc cậu bỏ đi, nhìn vẻ buồn bã của anh Khai Dương, tớ cũng thấy ái ngại."

Bọn họ xúm vào mỗi người một câu nhưng Trịnh Vi đều bỏ ngoài tai, cô lặng lẽ đứng trước chiếc gương lớn trong phòng, nhờ ánh đèn ngủ yếu ớt hắt ra từ giường Lục Nha, ngắm nhìn mình trong gương, hết lần này đến lần khác. Những đường nét quen thuộc đó, có chỗ nào là không giống, ánh mắt long lanh ngời sáng hay đôi môi xinh xắn gợi cảm…Cô giơ tay ra, khẽ đặt ngón giữa lên môi người trong gương, cô nghĩ, cô đã say thật rồi.

Đêm hôm đó, cô chui vào ngủ cùng giường với Nguyễn Nguyễn, hai người thầm thì nói chuyện đến nửa đêm, không ai thấy buồn ngủ.

Sau này cô và Trần Hiếu Chính còn có rất nhiều lần tận hưởng vị ngọt ngào của tình yêu trong khoảng trời riêng như thế, dưới cầu bóng rổ, trong rừng cây nhỏ của vườn trường, trong khuôn viên tượng Mâu Dĩ Thăng, tất cả đều lưu giữ hình bóng của họ trong những giây phút đẹp nhất của tình yêu. Trần Hiếu Chính không thích những người như Hà Lục Nha và phần lớn các đôi yêu nhau trong trường khác, lúc nhàn rỗi đi chơi công viên hoặc đi tiêu khiển thời gian ở các chợ đêm, kể cả bên cạnh có thêm cô người yêu Trịnh Vi, cuộc sống của anh vẫn theo quy luật và chỉn chu với ba điểm: ký túc xá, giảng đường, thư viện, anh nói anh căm ghét mọi lối sống lãng phí thời gian.

Mặc dù Trịnh Vi luôn kè kè nhưng phần lớn đứng trước cô, Trần Hiếu Chính luôn tỏ vẻ bình thản, không vồ vập. Chỉ trong màn đêm của riêng hai người, đôi môi nóng bỏng của anh thường khiến Trịnh Vi phải tự hỏi, phải chăng người đang ôm chặt cô trong lòng này là chàng trai kiêu hãnh thờ ơ đó ư? Nhưng con người có thể khiến cô lãng quên cả bản thân mình, ngoài anh ra còn có thể là ai?

Trịnh Vi thích nhìn anh bỏ kính ra, độ cận thị của anh không nặng lắm, dưới tròng kính trắng là đôi mắt đẹp mà sâu thẳm, kể cả những lúc xúc động, anh luôn giữ được vẻ mặt lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại không biết nói dối, ngọn lửa lấp lánh, bối rối đó chắc chắn sẽ phản lại anh. Những khoảnh khắc rực lửa đó cô đã từng nhìn thấy, chỉ có cô được nhìn thấy, đúng vậy, chỉ có cô mà thôi.

Lần đầu tiên anh luồn bàn tay run rẩy vào áo cô lần tìm, đôi má Ngọc diện Tiểu Phi Long đã đỏ rực lên như hai quả táo chín, lòng thầm tiếc, tại sao hôm nay không mặc chiếc áo ren đẹp nhất của cô. Khi bàn tay có phần chai sạn của anh đặt lên gò ngực như nụ hoa mới nở của cô, cô cảm giác như trái tim thật ngất ngây làm sao, rõ ràng lần nào anh cũng hồi hộp đến mức không thể kìm chế bản thân, nhưng trong giây phút quan trọng đó, anh luôn bắt mình phải dừng lại.

Thực ra Trịnh Vi cũng rất sợ, nhưng cô cũng không thể lý giải. Một lần cô nằm trong lòng anh thì thầm với vẻ buồn rầu: “Do ngực em nhỏ quá nên anh không thích à? ” Anh hơi sững lại, nghĩ ngợi một lúc lâu mới hiểu được hàm ý trong câu nói của cô rồi bật cười, “Hình như là hơi nhỏ thì phải, nhưng anh cũng chưa bao giờ nhìn thấy cái lớn, thế nên vẫn thấy đẹp… chỉ có điều, ngốc ạ, anh không thể làm như thế, hiện tại vẫn chưa thể”. Lúc nói câu cuối, đôi mắt anh ánh lên vẻ buồn bã, lúc đó Trịnh Vi vẫn chưa thể hiểu, một người kiêu hãnh như anh, tại sao lại có ánh mắt buồn như vậy?

Trịnh Vi là một cô gái vui vẻ lạc quan, nên cô chỉ muốn ghi nhớ những khoảnh khắc hạnh phúc ngọt ngào, ghi nhớ nụ cười của Trần Hiếu Chính và quên đi mọi nỗi buồn. Niềm vui hồi đó lại quá nhiều và quá lớn, ngay cả kỷ niệm hai người đi chơi về khuya bịn rịn chia tay, đứng trước cửa ký túc xá đã khóa chặt, không dám làm phiền cô quản lý ký túc xá hết lần này đến lần khác, đành phải mạo hiểm leo tường vào cũng rất đẹp. Tường bao xung quanh ký túc xá nữ của trường vốn chỉ phòng quân tử không phòng tiểu nhân, Trịnh Vi từ nhỏ đã thích nghịch ngợm, leo tường trèo cây vốn là sở trường của cô, chỉ cần Trần Hiếu Chính đẩy nhẹ một cái là có thể leo lên dễ dàng. Anh luôn