
bàn rồi nhìn anh như vừa choàng tỉnh.
Vẻ né tránh của cô thực sự làm Hứa Khai Dương buồn lòng, đôi mắt đẹp của anh liền sầm xuống, nói với vẻ vô cùng khỏ hiểu: “Vi Vi, em không thích sao?”
Hai tay Trịnh Vi vặn vẹo dưới gầm bàn, hôm nay cô vốn đã quá bối rối rồi, vừa mới làm rõ xong chuyện về Trần Hiếu Chính, còn chưa có kết quả cuối cùng, giờ lại dính đến chuyện của Hứa Khai Dương. Đáng lẽ, cô định đối phó qua quýt cho xong chuyện, giả vờ không hiểu ý anh, sau đó, họ lại có thể tiếp tục vui vẻ ở bên nhau, nhưng trong lòng cô vang lên một tiếng nhắc nhở, như thế là không được, cô không thể ích kỷ như vậy, nếu không sẽ chẳng khác gì một cô gái hư hỏng.
Cô cắn chặt răng, giơ tay đẩy món đồ chơi mà cô rất thích về phía Hứa Khai Dương, miệng lí nhí: “Không phải, Khai Dương, em thích được ở bên anh, nhưng điều mà em thích và điều mà anh thích lại khác nhau…”
Rõ ràng là Hứa Khai Dương hơi choáng vì câu trả lời vòng vèo của Trịnh Vi, nhưng vẫn mơ hồ hiểu được ý của cô, không phải anh không dự đoán trước được kết quả này, nhưng điều mà anh thích chính là sự thẳng thắn, vẻ ngang ngược bướng bỉnh ở cô. Chỉ có điều anh có phần không cam lòng, “Có thể nói cho anh biết tại sao không? Anh có điểm nào không tốt?” Hứa Khai Dương dò hỏi bằng giọng buồn bã.
“Không, không, anh rất tốt, thực sự là rất tốt”. Những câu nói của Duy Quyên lại một lần nữa vang len trong đầu Trịnh Vi. Thực ra không cần người ngoài nói nhiều, bản thân cô cũng biết Khai Dương là một chàng trai tốt, gia cảnh khá, đẹp trai, điều đáng quý nhất là anh sẽ nâng niu cô như báu vật; có thể tưởng tượng ra rằng, nếu giây phút này đây cô gật đầu, chắc cô cũng sẽ hạnh phúc. Nhưng giống như tâm trạng của Lý Văn Tú[7'> khi dắt con ngựa già quay về vùng Giang Nam - đó đều là những điều rất tốt, nhưng cô lại không thể. Cô biết làm thế nào?
“Em, em đã thích người khác rồi”. Trịnh Vi thầm nghĩ, đã đến nước này thì nói thẳng ra cho rồi.
Hứa Khai Dương lộ rõ vẻ nghi ngờ, “Em đã thích người khác rồi ư? Có phải anh bạn đã sang Mỹ không, rõ ràng là em nói sẽ quên anh ta cơ mà”.
“Không phải anh ấy, em thích một người khác rồi”. Trịnh Vi nhớ đến Trần Hiếu Chính, bất giác mỉm cười.
“Em nói dối, anh không tin”. Hứa Khai Dương cũng là một chàng trai ngây thơ, anh chỉ biết bên cạnh Trịnh Vi không có người con trai nào gần cô hơn anh, ngoài người mà cô thích từ nhỏ đó ra, là người mà anh không thể thay thế, nhưng rõ ràng người đó đã đi xa.
“Em không lừa anh đâu!” Trịnh Vi có phần luống cuống vì câu nói của Hứa Khai Dương, “Thật đấy, em cũng mới phát hiện ra điều đó, anh cũng quen người đó”.
“Ai? Là ai vậy?” Hứa Khai Dương sững sờ, anh chàng không thể tin, trong số những người anh quen, còn có người có thể cướp được cô gái mà anh quý mến.
“Trần Hiếu Chính”
“Trần Hiếu Chính?” Hứa Khai Dương thẫn thờ nhắc lại, “Có phải là Trần Hiếu Chính trong phòng Lão Trương không?”
Nghe thấy người khác nói ra cái tên này, trong lòng Trịnh Vi cũng có một cảm giác lạ lùng, nhưng cô vẫn nghiêm túc gật đầu, “Đúng, chính là anh ấy”.
Hứa Khai Dương ngơ ngác, đưa tay ra định xoa trán Trịnh Vi, “Vi Vi, em đùa thì cũng phải đưa ra một lý do thuyết phục được anh chứ. Cả thế giới đều biết em ghét cay ghét đắng Trần Hiếu Chính ”.
Trịnh Vi nghiêng người tránh tay Khai Dương, rồi nói bằng giọng nghiêm túc: “Không sai đâu, chính là anh ấy, em thích anh ấy”.
Hứa Khai Dương hiểu cô, thái độ của cô không giống đùa. Phải mất rất lâu anh mới khiến cho giọng nói của mình nghe không có vẻ kỳ quặc “Sao lại thế, rõ ràng là em ghét cậu ta, anh còn tưởng là ai cơ, không ngờ là cậu ta. Cậu ta có điểm nào tốt, đáng để cho em thích?” Cảm giác thất bại và bất ngờ đã khiến Hứa Khai Dương mất bình tĩnh, mặc dù anh cố gắng kìm chế, nhưng giọng nói vẫn tỏ vẻ gay gắt.
Vẻ coi thường Trần Hiếu Chính của Hứa Khai Dương đã khiến Trịnh Vi khó chịu, cô có thể ghét Trần Hiếu Chính, nhưng cô không thể chịu được việc người khác coi thường anh. Cô nhìn Hứa Khai Dương nói: “Không sai, nhà anh ấy không giàu có như nhà anh, cũng không đẹp trai bằng anh, anh ấy thua anh về mọi mặt, nhưng anh yêu em, em lại yêu anh ấy, chỉ có vậy thôi, anh sẽ mãi mãi thua anh ấy!”
Một câu nói như thế làm tổn thương người ta biết bao! Có lẽ chỉ có những đứa trẻ vô tâm vô tính mới có thể ngang ngạnh như thế, khi miệng thốt ra câu đó, Trịnh Vi liền cảm thấy hối hận, nhưng cô biết, đó là suy nghĩ thực trong lòng cô, mặc dù sau đó cô mới hiểu ra, Hứa Khai Dương không phải thua Trần Hiếu Chính, anh đã thua cô, giống như cô thua Trần Hiếu Chính mà thôi.
Ai yêu trước, người ấy sẽ thua.
Dường như Hứa Khai Dương đứng bật ngay dậy, Trịnh Vi cúi đầu, cô tưởng anh sẽ bực mình bỏ đi, nhưng anh hít thở thật sâu rồi lại chầm chậm ngồi xuống, “Em ngốc quá, yêu ai không yêu, lại yêu cậu ta!"
Trịnh Vi cảm thấy có lỗi với Khai Dương, nhưng cô vẫn nói một câu: “Anh nói nghe thì dễ lắm,