Anh có thích nước mỹ không ?

Anh có thích nước mỹ không ?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326473

Bình chọn: 7.5.00/10/647 lượt.

hóc lóc, bám riết thế nào, anh ấy đều không giận, cũng không chịu quay lại. Không sợ cô cười, thậm chí tôi đã dùng tử tự để đe dọa anh ấy, ngay cả đến nhà thăm tôi anh ấy cũng không chịu, chỉ nói, cuộc đời là của em, em phải biết trân trọng. Anh ấy thật tàn nhẫn!”

Trịnh Vi ngây người lắng nghe, người mà Thi Khiết kể, là một Lâm Tĩnh mà cô hoàn toàn không biết, nhưng không hiểu tại sao, cô tin những lời Thi Khiết nói là thật.

“Sau đó tôi cũng hiểu ra, có lẽ thực sự anh ấy không yêu tôi, vì thế tôi gọi điện thoại cho anh ấy, bảo anh ấy ăn bữa cơm tối cuối cùng với tôi, coi như là buổi chấm dứt mối quan hệ giữa chúng tôi hai năm qua. Hôm đó tôi đợi rất muộn anh ấy mới xuất hiện, nhưng anh ấy chịu đến, tôi đã mãn nguyện lắm rồi. Kể từ giây phút được nhìn thấy anh ấy, tôi mới biết mình lấy nhiều lý do như vậy, cũng chỉ vì tôi quá muốn được gặp anh ấy. Chúng tôi ăn cơm với nhau, tôi không dể ý đến việc tâm trạng anh để đâu đâu, nhưng di động vừa đổ chuông, anh ấy không nói gì mà đòi về…”

“Và thế là chị liền hất rượu vang vào người anh ấy”. Trịnh Vi nói tiếp lời Thi Khiết.

Thi Khiết cười, nước mắt trào ra, “Đúng là anh ấy đã đến chỗ cô, có phải cảm giác điều khiển được một người đàn ông rất tuyệt phải không?”

Trịnh Vi lựa chọn im lặng.

“Không ai ngốc nghếch hơn tôi, tôi biết anh ấy thường xuyên đi lại chỗ cô, nên liên tục đi tìm Hà Dịch, muốn anh ấy nhìn thấy tôi đi với Hà Dịch, ít nhất sẽ thấy chạnh lòng, một chút thôi cũng được, lần này theo hai người đến đây cũng vậy. Nhưng khi nhìn thấy tôi, anh ấy không hề quan tâm đến việc người đàn ông đi với tôi là ai, anh ấy chỉ sợ tôi sẽ cản trở việc cô và anh ấy ở bên nhau. Trịnh Vi, tôi không sánh được với cô ư? Tôi xinh đẹp hơn cô, thành đạt hơn cô, yêu anh ấy hơn cô, chỉ có một điều tôi không bằng là anh ấy yêu cô”.

Để một người phụ nữ phải thừa nhận, trong trái tim người đàn ông mà cô ta yêu thương không hề có hình bóng của mình, thật tàn nhẫn biết bao? Trịnh Vi nhìn ra hướng khác, cô quá sợ nỗi tuyệt vọng như thế, giống như một lần nữa lật lại chính mình.

Hai người phụ nữ lặng lẽ ngồi trên bờ biển, nghe sóng vỗ, mỗi người một tâm sự. Tình yêu giống như sắc đẹp, trí tuệ, của cải, không phải chúng ta muốn là có thể dành được.

Cuối cùng, Trịnh Vi xoa xoa bắp chân đã mỏi và đứng dậy, cô nói với Thi Khiết: “Tôi có một câu, thường dùng để an ủi mình trong những giấy phút đau khổ nhất, giờ tôi tặng nó cho chị, rất đơn giản: sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua."

Thi Khiết đi rồi, Trịnh Vi nhìn bóng cô mất hút trong bóng tối, điện thoại di động trong túi áo đã rung lên rất nhiều lần, cô nhấc điện thoại, chằng mấy chốc, Lâm Tĩnh lòng nóng như lửa đốt hớt hải xuất hiện trước mặt cô.

“Anh đã dặn đừng đi xa mà? Sao không nghe điện thoại? Một mình ở đây nguy hiểm thế nào em biết không? Lớn bằng ngần này rồi mà vẫn cứ như đứa trẻ con không biết lo cho bản thân!” Rất ít khi anh nói nặng với Trịnh Vi như vậy, nhưng cô biết, đó chỉ là do lo lắng quá nên bực mình.

Trịnh Vi nhìn người đàn ông đang lo lắng cho mình, trước mặt người đàn bà khác, lòng dạ anh cũng sắt đá biết bao. Lâm Tĩnh đối với Thi Khiết, giống như Trần Hiếu Chính đối với Trịnh Vi, đến một ngày nào đó, Trần Hiếu Chính của cô cũng sẽ biến thành một Lâm Tĩnh khác. Có lẽ tuổi xuân của mỗi cô gái đều đã từng gặp Trần Hiếu Chính của mình, sau đó mới tìm thấy Lâm Tĩnh; nhưng mỗi người đàn ông đều đã một thời là Trần Hiếu Chính, khi họ đã trưởng thành chín chắn, họ sẽ biến thành Lâm Tĩnh”.

“Vi Vi, có phải em…” Ánh mắt Lâm Tĩnh lộ rõ vẻ lo lắng.

Trịnh Vi cười hiền lành, gãi đầu: “Áo dày quá, điện thoại rung mà em không nghe thấy”.

Lâm Tĩnh nhìn chiếc áo khoác ngoài dính đầy cát của cô, thở dài, cới áo khoác của mình ra khoác lên người cô, “Em cứ phải dày vò quần váo của mình như vậy hay sao?”

Trịnh Vi cười bẽn lẽn và ngồi lại lên áo khoác của mình, ngửa cổ kéo anh một cái, lúc đầu anh không chịu, nhưng không thắng nổi vẻ mặt vô tội mà cô giả vờ, bèn bật cười với vẻ bất lực, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cô.

Cô nhặt viên đá lúc này, tiếp tục viết lên cát, viết xong mấy chữ, nhìn vào cười mãi, Lâm Tĩnh nhìn thấy mấy chữ: Lâm Tĩnh là kẻ xấu.

Anh cười, giật viên đá lại, cũng viết ở một đầu khác: Trịnh Vi là kẻ ngốc.

Trịnh Vi giả vờ nổi giận đánh vào vai anh, đòi lại viên đá cho bằng được, nhưng vì không cao bằng anh, anh giơ tay, cô làm sao với được. Lâm Tĩnh né người tránh đòn của cô, tiện tay xóa đi mấy chữ thừa, chỉ để lại tên của hai người, sau đó viết thêm hai chữ giữa hai cái tên, cuối hàng là một dấu hỏi lớn.

Đột nhiên Trịnh Vi im lặng, cô khẽ bặm chặt môi dưới, tay để ra sau, may mà màn đêm đã che được khuôn mặt đang đỏ lên của cô.

Lâm Tĩnh kéo bàn tay cô đang để phía sau, bị cô lẩn như trạch. Dường như anh cũng không biết phải nói gì, chỉ ờ một tiếng, Trịnh Vi biết anh đang tìm câu trả lời của cô.

Đang lúc bối rối, sóng


XtGem Forum catalog