
t cảm giác không phải lo lắng cho giây phút tiếp theo sẽ phiêu dạt đến nơi nào thật tuyệt biết bao. Cô chưa nghĩ đến bến đậu cả đời, nhưng không thể ai thay thế được cảm giác an toàn mà lúc này anh đem lại cho cô.
Đương nhiên, những điều này đều không quan trọng, bởi trước khi có được câu trả lời, Lâm Tĩnh đã thành công trong việc xâm nhập vào cuộc sống của Trịnh Vi. Thời gian đầu cách vài ngày hai người lại ăn cơm cùng nhau, sau đó anh đưa cô về nhà, chia sẻ những khoảnh khắc cho nhau một cách tự nhiên, dần dần, cô đã quen với việc có anh ở bên trong những buổi tối cuối tuần, sau này, phần lớn các buổi tối trong tuần anh đều đến phòng cô.
Đối với Trịnh Vi, không phải là quá khó để làm quen với sự có mặt của Lâm Tĩnh, vì những tình cảm gắn bó trong 17 năm vẫn còn đó, mặc dù đã phai nhạt đi rất nhiều, nhưng sự hòa hợp thì chưa mất. Bề ngoài Lâm Tĩnh là một người ôn hòa, nhưng trong thực tế lại là người rất có chính kiến. Anh biết chọn đúng thời điểm để có thể bù đắp cho Trịnh Vi. Anh hiểu, tích cách của cô, bề ngoài có vẻ lanh lợi, nhưng thực ra là sự ngây ngô của Trịnh Vi. Với cô anh rất bao dung, không yêu cầu cô thay đổi, cô không muốn nói về tương lai, anh cũng không nhắc đến, những lúc thấy không thể chịu nổi thói quen bừa bộn của cô, anh liền bắt tay vào dọn dẹp. Trịnh Vi thấy anh sắp xếp gọn gàng hết lần này đến lần khác đống giày cao gót bị cô đá khắp phòng, liền hỏi với vẻ ngại ngùng: “Tính của anh giống hệt mẹ em, nhưng sao anh không càu nhàu như mẹ em? ”
Lâm Tĩnh liền vặn lại: “Nếu anh càu nhàu, lần sau em có làm thế nữa không? ”
Trịnh Vi thật thà trả lời: “Một chốc một lát không thể thay đổi được, chắc là chứng nào vẫn tật đấy”.
“Thế thì đúng rồi”. Lâm Tĩnh nói; “Nếu anh vừa càu nhàu vừa dọn, tức là phải làm hai việc cùng một lúc, chẳng thà anh bỏ cái công càu nhàu đi, nhiều chuyện chẳng bằng ít chuyện”.
Con người Lâm Tĩnh có một vẻ kiên định đặc biệt, trông anh lúc nào cũng điềm đạm, bình tĩnh, Trịnh Vi gặp chuyện thường dễ luống cuống, mỗi lần bối rối không biết làm thế nào, vẻ chín chắn của Lâm Tĩnh thường an ủi được cô, bất cứ sự rắc rối nào đến tay anh, dường như đều có thể trở nên đơn giản hơn nhiều.
Trong bốn năm qua, Trịnh Vi đã học được cách tự lập, mặc dù cuộc sống khó tránh khỏi sự qua loa, đại khái, nhưng cũng vẫn gọi là tạm ổn. Khi Lâm Tĩnh quay trở lại với cuộc sống của cô, cảm giác có người để nương tựa lại quay về. Anh biết dậy lấy nước cho cô mỗi khi cô khát trong lúc còn đang ngái ngủ; biết bỏ chìa khóa, điện thoại di động, ví tiền vào túi xách của cô; biết kiên nhẫn theo cô đi dạo phố và mua sắm trong siêu thị; biết nhằm đúng cơ hội đưa ra những lời khen hoặc những lời gợi ý xác đáng; biết mang chiếc áo cô mới mua bị rơi hạt cườm đến cửa hàng đổi; biết nhớ chính xác ngày kinh nguyệt của cô hơn cô; coi mọi đòi hỏi tùy tiện vô lý của cô là điều hiển nhiên.
Dựa vào một người như Lâm Tĩnh quả là một điều quá đơn giản, quen rồi cũng thành nghiện. Lâm Tĩnh đã âm thầm bước vào cuộc sống của Trịnh Vi, đến nỗi sau này gặp bất cứ chuyện gì, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Trịnh Vi bao giờ cũng là: sợ gì, còn có Lâm Tĩnh mà. Đúng vậy, chỉ cần có Lâm Tĩnh, việc gì cũng có thể giao cho anh. Thực ra Trịnh Vi không phải là một cô gái mạnh mẽ độc lập, cô cần sự an nhàn mà anh đem đến cho cô, vì thế cô thầm cho phép mình đứng ở sau lưng anh, để anh ngăn gió che mưa cho mình.
Cô còn đòi hỏi gì hơn? Một người đàn ông như thế, có lẽ là niềm mơ ước của nhiều người. Trịnh Vi hiểu con người phải biết thỏa mãn với những gì mình có, chỉ có điều trong những khoảnh khắc mơ màng lúc nửa đêm, nhờ ánh trăng lọt qua cửa sổ, cô lặng lẽ ngắm anh nằm nghiêng, đôi lúc giật mình thảng thốt - anh là ai?
Anh là Lâm Tĩnh của cô. Người mà thuở nhỏ cô mơ ước được lấy làm chồng, cuối cùng đã kề gối bên cô, đây không phải là niềm hạnh phúc hay sao? Nhưng phải chăng hạnh phúc cũng mang theo một cái gì trống vắng? Nguyễn Nguyễn hỏi rất đúng, định nghĩa về hạnh phúc là gì, đối với Trịnh Vi, hạnh phúc có lẽ chính là nhắm nghiền mắt lại, là quãng thời gian đáng nhớ quên đi sự vắng bóng của Lâm Tĩnh.
Đối với cuộc sống của hai người, căn phòng đơn trong khu tập thể của Trịnh Vi có phần đơn giản, Lâm Tĩnh đã từng bảo cô chuyển đến nhà anh ở, Trịnh Vi từ chối, nên dần dần anh phải chuyển hết vật dụng cá nhân, quần áo mặc hằng ngày và máy tính xách tay đến chỗ cô. Mấy năm du học đã khiến chàng trai ở nhà chẳng động đến việc gì như Lâm Tĩnh biết vào bếp nấu cơm, mặc dù các món anh nấu đều là những món ăn đơn giản, nhưng cũng đâu vào đấy. Những ngày không bận công việc, hai người liền bật bếp nấu bữa tối, anh nấu cơm, thỉnh thoảng cô cũng rửa bát, có lúc cảm thấy cuộc sống cũng dường như chỉ có vậy. Điều duy nhất khiến Lâm Tĩnh khó thích nghi là chiếc giường đơn của Trịnh Vi, một mình cô nằm trên đó thì vừa, có thêm một người, cho dù nằm sát thế nào, vẫn thấy chật chội vô cùng. Lâm Tĩnh cao to, nằm trên chiếc giường đơn của cô, a