XtGem Forum catalog
Anh có thích nước mỹ không ?

Anh có thích nước mỹ không ?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328285

Bình chọn: 7.00/10/828 lượt.

g hồ anh ta đã từng an ủi cô trong lúc cô khóc lóc đau khổ nhất, “Em xin lỗi, những chuyện đã qua, em thực sự không muốn biết nữa”.

Không biết có phải là do sự nhạy cảm vốn có ở người học luật hay không, anh chàng đó liền liếc cô gái đã có quá nhiều thay đổi này một lần nữa, rút ngay bút và mẩu giấy trong túi áo ra rồi viết một dãy số, “Số điện thoại của Lâm Tĩnh, em cầm đi, cầm đi, liên lạc với cậu ta hay không là tùy em."

Trịnh Vi giấu hai tay sau lưng tỏ ý không muốn cầm, cuối cùng Nguyễn Nguyễn đành đón lấy mẩu giấy đó. Lúc ngồi trên xe taxi, Nguyễn Nguyễn đặt mẩu giấy đó lên đùi Trịnh Vi, thều thào nói: “Ngốc thế, tội gì phải bực với mình? ”

Trịnh Vi cầm mẩu giấy lên, không buồn nhìn mà vo viên lại, rồi kéo cửa kính xuống vứt ra ngoài, lúc kéo cửa kính lên, cô nhìn thấy bóng một người trong đó, dường như đôi mắt đang ngân ngấn nước mắt.

Anh chàng đó nói một năm về trước Lâm Tĩnh quay về tìm cô, cô không thấy bất ngờ, chỉ có điều anh đã đi được bốn năm, hơn 1. 460 ngày, trong những ngày tháng đó, trong lúc cô đâu khổ tuyệt vọng nhất, anh đã ở đâu?

Nguyễn Nguyễn khẽ thở dài, “Thư ký Trịnh Vi, cô có biết là ném rác ra ngoài cửa sổ sẽ bị phạt không? ”

Trịnh Vi vẫn nhìn ra ngoài, một lúc lâu sau, cô mới nói: “Nếu tớ chấp nhận để phạt, chú công an có trả lại vật chứng cho tớ không?"



Năm ngày sau, Nguyễn Nguyễn quay trở lại thành phố S đi làm, mấy ngày không gặp, bạn bè đồng nghiệp đều nói cô gầy đi khá nhiều, nhưng trông càng
duyên dáng hơn, không ai biết mấy ngày trước đó, điều gì đã mãi mãi rời
xa cô.

Sau đó Trịnh Vi nhận được mấy cú điện thoại của Thế Vĩnh, anh ta hốt hoảng hỏi Nguyễn Nguyễn đi đâu và đòi xin số điện thoại mới
của cô, trước sự hối lỗi muộn màng của anh ta, Trịnh Vi chỉ nói một câu: “Tôi cảm thấy xấu hổ vì tôi và anh đều là con người”.

Có thể
không phải Thế Vĩnh không yêu Nguyễn Nguyễn, thời gian đó, gần như ngày
nào anh ta cũng tiêu tốn một vạch pin điện thoại di động của Trịnh Vi.
Nhưng yêu thì sao, những cái anh ta yêu, ngoài Nguyễn Nguyễn ra còn rất
nhiều. Trịnh Vi liên tục tắt máy, anh ta liên tục gọi đến, dần dần, điện thoại cũng ít hơn, cuối cùng không thấy gọi nữa. Giống như trái tim của chúng ta, một thời rộn ràng trong ngực, nóng bỏng đến mức không lúc nào yên, sốt sắng muốn đi tìm người chia sẻ, chưa bao giờ nghĩ rằng một
ngày nào đó nó sẽ lạnh giá, lạnh giá đến mức chúng ta phải khép chặt
mình, rụt rè cảnh giác, chỉ sợ không giữ được hơi ấm mong manh còn sót
lại.
- © -

Năm thứ ba sau khi Trịnh Vi đến làm việc ở Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc, cô bước vào tuổi 25. Một cô gái 25 tuổi, công việc ổn định, xinh xắn, khỏe mạnh lại chưa có người yêu, không biết đây có phải là chuyện rất lạ hay không? Trịnh Vi không thấy lạ, nhưng gần như tất cả mọi người xung quanh cô đều cho là lạ. Cô Lý Chủ tịch Công đoàn đã nhiều lần gọi cô đến phòng làm việc của mình để tâm sự, trước sau đều một ý, cháu cũng không còn ít tuổi gì nữa, nên lấy chồng đi. Ngay cả Chu Cù cũng thường xuyên nửa đùa nửa thật với cô, “Rốt cuộc em định tìm người như thế nào, Công ty 2 bao nhiêu chàng trai tài cán thế mà em không ưng cũng không sao, đằng này Công ty 1, Công ty 3, …Công ty 14, văn phòng, các Công ty dịch vụ, Viện thiết kế…Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc có năm nghìn anh chưa vợ, mỗi người một vẻ, tha hồ lựa chọn, kiểu gì chẳng có người phù hợp, đừng lông bông mãi như vậy nữa”.

Trịnh Vi vừa giả vờ đánh trống lảng, thế gian thiếu gì đàn ông tốt, mặc ta chọn lựa mặc ta nhặt; vừa biện hộ cho mình, thiếu gì con gái 25 tuổi vẫn độc thân, tại sao em lại phải chọn?

Câu trả lời của Chu Cù là: “Anh thấy khó chịu khi nhìn em như vậy”.

Mọi người đều nói: “Trịnh Vi, thấy em cứ lông bông một mình mãi như thế, khó chịu lắm”.

Có nhiều khi, khi chúng ta đã quen với một số chuyện, sẽ không thấy đấy là khổ. Giống như một người nghèo, cả đời không bao giờ được biết đến phồn hoa, đến lúc chết đi cũng không biết mình nghèo. Trịnh Vi luôn luôn chỉ có một mình, một mình ăn cơm, một mình đi dạo phố, một mình đi xem phim, có lúc cũng đi chơi ăn nhậu cùng bạn bè, cuối cùng một mình về nhà, một mình ngủ. Cô không cảm thấy có gì bất bình thường, chỉ trong những dịp lễ tết mọi người đoàn tụ, thỉnh thoảng cảm thấy cô đơn. Con đường từ văn phòng làm việc về khu tập thể Công ty có trồng xoài ở hai bên đường, cô đã quen với mỗi cây xoài, cây này quả rất chua, cây kia ba năm chưa ra quả lần nào. Lúc nào cô cũng cười đùa vui vẻ, cuộc sống cũng chỉ có vậy, mãi cho đến khi được chứng kiến quá nhiều ánh mắt thương hại dành cho mình, họ đều thấy khó chịu thay cho cô, cô mới vỡ lẽ, hóa ra mình thật đáng thương.

Không biết bắt đầu từ bao giờ, bản thân cô cũng có cảm nhận mạnh mẽ và chân thực về điều này. Hình như đó là một ngày hè không có gì đặc biệt, cô đi siêu thị mua sắm một mình rồi quay về, đứng trên xe bus chật chội, đột nhiên có người đi bộ sang đường bất ngờ, lái xe phanh gấp, theo quán tính, người cô