
-”Em…là anh sai rồi…anh xin…”
-”Xin? Xin giờ được gì?”
Khi con người đã tới giới hạn thì chuyện gì cũng có thể làm. Trong
nàng bây giờ là điên tức hận giận đan xen phừng phừng, đạp cho người
trước mặt một phát rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Hắn hoảng sợ đuổi theo.
Nàng bấm được thang máy, bấm loạn xạ khiến hắn chỉ còn cách chạy thang bộ, hắn hiểu, nàng muốn đi đâu!!!
Trăng sáng vằng vặc…trên tầng thượng cao nhất, người con gái mặc váy cô dâu trắng đang đứng gần vạch tử thần…
-”Xin em…”
Người con trai tái mét.
-”Đừng tiến lại gần…”
-”Được, tất cả nghe theo em, lại đây với anh đi…anh xin…”
-”Biết tôi hận anh như nào không?”
Nàng hét, hắn chỉ biết gật đầu, đau lòng.
-”Mẹ kiếp, anh hứa anh về ăn cơm tối, anh hứa chết cùng ngày, anh hứa chăm sóc yêu thương tôi cả đời, anh biết tôi đau lòng như nào không?
TÔI KHÔNG QUAN TRỌNG THẾ SAO? MÀ không nhớ ra tôi? Anh không nhớ tôi còn chưa chắc đã tha thứ, đằng này, anh nhớ rồi mà còn dám….”
-”Anh xin vợ, tới đây, giận thì tới đây, xử anh, muốn thế nào cũng được…”
Nàng cười khẩy.
-”Tôi ngu đâu mà xử anh? Xử anh để tôi đau lòng à? Anh nghe cho rõ
đây, hôm nay tôi sẽ nhảy xuống, tôi muốn trả thù anh, anh cũng phải được nếm cảm giác đau đớn, cô đơn xem nó kinh khủng như nào…”
-”Thôi vợ ơi, nguôi giận, mình còn phải xây dựng đại gia đình mà…”
-”Mẹ, tôi phỉ nhổ cái đại gia đình, với anh, ngay cả tiểu gia đình tôi cũng không thèm…”
Nhìn dáng nàng liêu siêu, hắn toát mồ hôi lạnh, cố bình tĩnh:
-”Được, cô nhảy cũng được, tôi không cản, nhưng trước khi nhảy cô không ngại nghe tôi nói vài lời chứ…”
-”Nói đi, xem anh già mồm tới đâu?”
-”Tôi chẳng có gì già mồm cả, mà tôi nói cho cô biết, cô tưởng mình
cô dám nhảy hả? Cô tưởng tôi chưa từng trải qua cảm giác sợ mất người
yêu hả, mười ngày cô nằm bất động, hỏi tôi cảm thấy ra sao?”
Đoạn, hắn nhanh chóng di chuyển sang ngang, sân thượng bốn góc, thì giờ vợ chồng hắn, mỗi người một góc.
-”Nghi Lan, cô giỏi thì cô nhảy đi, cô nhảy trước, tôi nhảy sau…cô
chết thì tôi cũng chết, đừng có mơ tôi ở lại nhớ nhung cô, mộng tưởng
vừa thôi…”
Nàng điên.
-”Cái đồ khốn khiếp nhà anh!”
-”Đúng, tôi khốn khiếp đấy, cô không thích cùng sống trên thế gian
này thì chúng ta sẽ cùng lên thiên đường vậy, không thì xuống địa ngục,
cô đi đâu tôi theo đấy…”
-”Mẹ, đồ bám đuôi, anh điên rồi!”
-”Sao? Cô sợ không dám nhảy trước à? Thôi được, để tôi nhảy trước làm mẫu nhé…”
Việt làm bộ quả quyết bước chân ra trước. Nàng quả mắc mưu, run rẩy, vừa chạy vừa hét:
-”Tôi cấm, anh dừng lại mau…”
Thấy vậy, hắn như trút được tảng đá ngàn cân, vội vàng lao tới tóm chặt nàng, vác về phòng mặc kệ người kia có hét gào cào cấu….
………………………..
Về tới phòng, tiểu yêu bướng bỉnh giãy giụa, hắn cũng điên, liền lấy cà vạt cùng chiếc áo sơ mi trói chặt người làm loạn.
-”Hoàng Việt, anh dám…khốn nạn…”
-”Đúng, tôi khốn nạn đấy…”
-”Bỏ ra, tôi tự thay áo quần được…”
-”Không cần thay, chỉ cần cởi”
-”Đồ đểu nhà anh, tôi giết anh không tha!”
Hắn mặc kệ, vào nhà tắm, xấp nước khăn ấm, nhẹ nhàng lau mặt mũi cho nàng.
-”Ngoan, anh thương…”
-”Ngoan thương cái đầu anh…biến…”
Ánh mắt hắn trĩu buồn…
-”Hận anh tới thế ư?”
-”Hận lắm, hận không xé xác anh ra…”
Hắn nới lỏng cà vạt, cởi trói cho hai tay nàng, rồi đặt vào đó một con dao.
-”Toàn bộ người anh là của em, muốn đâm chỗ nào thì đâm, nên nhớ, đâm xong thì không được hận nữa…”
Nàng nhìn hắn, tức!
Hắn không chần chừ, cầm chặt tay nàng, dẫn dắt nàng đặt mũi dao trước ngực.
Một giọt máu nhỏ ứa ra, hắn vẫn nhìn nàng rất nghiêm túc, nàng tái
mét, vội vàng quăng con dao ra ngoài, nước mắt không ngừng rơi.
-”Dao gọt hoa quả thì chết làm sao, anh đừng có giả bộ…”
Nàng hét!
-”Được, tôi đi lấy dao khác!”
Hắn quả quyết.
Vừa định quay người, tay hắn bị ai kéo, người con gái run rẩy, bờ môi mấp máy:
-”Đừng đi…Việt…đừng đi….”
Kéo nàng vào lòng, hắn hôn nhẹ lên vành tai, thì thầm:
-”Anh sai rồi, anh xin lỗi…tha thứ cho anh …”
Nàng òa khóc, mỗi lúc một to, giọng nói mếu máo:
-”Em nhớ anh lắm! Vịt thối…em nhớ anh…em tưởng em không chịu được…”
Hắn cũng khóc!
Đêm tân hôn thứ hai của họ, hòa lẫn giữa ái tình nồng thắm và nước mắt hạnh phúc!!!
Nhìn cậu em mệt mỏi nốc từng đợt rượu, Uyên nhẹ nhàng gợi chuyện:
-”Lại chia tay à?”
-”Vâng…”
-”Chị có mấy đồng nghiệp còn trẻ lắm, có cần chị mai mối gì không?”
-”Thế cũng được, bao nhiêu em cũng chơi hết…”
Những tưởng đó chỉ là một cô gái, như bao cô gái khác bước qua đời
anh! Thay người yêu như thay áo, gái các ki