Old school Swatch Watches
Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin?

Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210094

Bình chọn: 8.5.00/10/1009 lượt.

không nàng sẽ trở thành loại người không ra gì. Mỗi lần Uyên về,
Minh cũng nhanh nhẹn cất đồ, lên tầng thượng hít thở, đợi thấy xe của
Ngọc, cho cô ta thời gian dọn cơm rồi đủng đỉnh xuống nhà bấm chuông.

Hàng đêm, Ngọc vẫn soi mình trong gương, thầm cầu mong những vết cào
cấu lần đó của lão đạo diễn mau khỏi, cả tháng nay cô đã phải nói khéo
rằng đi quay phim từ sáng sớm nên mệt, nhằm để Minh không đòi hỏi chuyện ấy. Tự bôi thuốc mà Ngọc xót xa, cũng may là Minh tâm lý nên cô mới
không bị phát giác, cô diễn quá giỏi nên đã coi thường mất tài diễn xuất của người khác rồi. Cô không biết rằng, có một thứ tình cảm cứ lớn dần, lớn dần theo ngày tháng- ngay trong căn bếp của mình!



Một buổi chiều nắng đẹp, chẳng thèm nghe người ở đầu dây điện thoại giải thích, Minh cúp máy, đi vào bếp:

-”Ngọc hôm nay ở lại ăn liên hoan cùng đoàn vì phim đã đóng máy.”

Uyên run cầm cập, từ lần ở làng Mộc Lan thì đây là lần thứ hai nàng
đứng cạnh Minh sát như vậy, anh lại còn cố tình ghé sát vào tai nàng như để trêu ngươi, chả nhẽ Minh biết Uyên có cảm giác với anh nên cố tình
thử nàng, xem nàng có thực là người bạn tốt của Ngọc không? “Okie, cứ
thử đi, dù thế nào tôi cũng chả thèm thích anh đâu”. Nghĩ ngợi vẩn vơ,
Uyên để con dao xén vào tay mình lúc nào không hay, nàng chưa kịp kêu
đau thì cái người đó đã xót xa cầm lấy tay nàng mút mút. Khoảng khắc ấy, người Minh như tê dại, anh quá gần nàng, mùi thơm trên cơ thể nàng
khiến anh choáng ngợp, anh không chỉ muốn mút tay nàng, mà con muốn ôm
nàng vào lòng, ăn tươi nuốt sống luôn cả nàng. Dục vọng tràn ngập, mặt
anh cũng đỏ bừng, cúi xuống, bờ môi anh chạm vào môi nàng, nàng như quên mất lí trí, bị anh mê hoặc… nhưng chỉ trong vài giây, nàng đã lấy lại
bình tĩnh, đẩy anh rồi vội chạy ngay ra khỏi nhà. Uyên vừa chạy, nước
mắt vừa rơi, nàng khóc vì nàng khinh, nàng căm giận chính bản thân mình, sao nàng có thể làm vậy với người bạn tốt, tạo công ăn việc làm cho
mình chứ? Đáng nhẽ nàng không được cho anh cầm tay ngay từ đầu chứ? Cảm
giác tội lỗi dày vò nàng, nàng chỉ biết chạy, chạy và chạy,..

Minh đuổi theo Uyên, túm lấy tay nàng. Nàng vùng vằng định bỏ chạy
nhưng anh ôm chặt lấy nàng, đợi nàng bình tính hơn một chút, anh mới thổ lộ:

-”Tôi thích em!”

Lời nói ngọt ngào Uyên có nằm mơ cũng chẳng nghĩ tới, nhưng sao nghe
câu ấy cô thấy căm phẫn tức giận, tát anh một cái như trời giáng:

-”Thằng khốn nạn! Anh là người yêu của Ngọc đấy!”

Minh chua xót:

-”Chuyện của tôi và Ngọc dài lắm, nhưng với tôi thì chuyện ấy đã chấm dứt vài tháng trước rồi!”

-”Vâng, anh thích tôi ư? Giả như giờ tôi và anh yêu nhau, sau này anh có hứng với một người khác thì anh cũng bảo anh thích cô ta và bảo rằng tôi và anh chấm dứt ư? Anh là loại gì hả?”

Uyên nhìn Minh, cái nhìn đầy nghiêm túc, oán trách, nàng tự nhủ chính nàng cũng thích anh mất rồi, làm gì có tư cách mà mắng anh, thà rằng cứ để nàng thích anh đơn phương, nàng sẽ chôn chặt trong đáy lòng, chỉ cần được gặp anh hằng ngày, biết anh vẫn hạnh phúc là đủ rồi, giờ đây nàng
phải làm sao? Có lẽ cuối tháng nàng sẽ xin nghỉ việc chăng? Uyên quay
đầu bước đi, Minh đứng sững sờ, biểu cảm của Uyên – nếu không có chút gì rung động với anh, liệu nàng có như vậy?”Tôi sẽ đường đường chính chính hẹn hò và yêu em, rồi em sẽ hiểu!”, nghĩ vậy, anh rút điện thoại, nhắn
tin cho Ngọc, cái tin nhắn mà nhẽ ra anh phải gửi từ lâu rồi mới
phải:”Mình chia tay đi.”



Chưa kịp ăn mừng đóng máy bộ phim, Như Ngọc đã chết lặng khi nhìn
thấy hai vạch đỏ trên que thử; linh tính bất an, Ngọc bỏ bữa, cô nhanh
chóng đến bệnh viện gần đó, kết quả chẳng như cô mong đợi, em bé được ba tháng hai tuần tuổi. Ngọc khóc ròng, lo lắng đến toát cả mồ hôi, cô rút điện thoại ra nhắn tin cho cha của đứa trẻ trong bụng mình, đợi chờ…

Chẳng còn tâm trí mà liên hoan, cô lái thẳng xe về, trong lòng rối
bời. Một ngày đầy bất ngờ, cô cũng không thể ngờ rằng, cô được chứng
kiến toàn bộ cảnh ôm ấp nồng thắm của người yêu, nhưng lại không phải
với cô – mà với cái đứa cô thuê làm giúp việc nấu ăn kia? Mặt nóng bừng, giận dữ, không kìm nổi bình tĩnh; toan xuống đánh nhau một trận thì
chuông điện thoại kêu; nhận được hai tin nhắn, một tin: “Mình chia tay
đi” và tin kia chỉ một từ, ba chữ:”Phá”. Tổng cộng, chỉ vỏn vẹn 5 chữ,
chỉ 5 chữ thôi mà làm cô cảm giác như mình đang xuống địa ngục. Không
phải là cô chưa từng nghĩ việc đổ thừa cho Minh, nhưng cô lo sợ, nếu đẻ con ra mà không giống anh, rồi ngày nay khoa học phát triển, chỉ cần 1
sợi tóc thôi cũng đủ tố cáo cô. Đang lúc mọi thứ quay cuồng thì Uyên gọi điện tới:

-”Ngọc à, hết tháng này mình xin nghỉ làm nhé, lịch học của mình bận quá…!”

Ngọc không buồn nghe hết. “Lẽ nào nó đã lên kế hoạch dụ dỗ anh những
lúc mình không có nhà? Nó đã nói những gì với anh? Con yêu tinh đó đã
cho anh ăn gì?” Ngọc dường như phát điên, cô kêu gào, cô chửi rủa:”Ba
năm cấp 3 là chưa đủ hay sao? Tại sao vẫn tiếp diễn, tại sao, tại sao?