
ười vun vút trên con phố vắng tanh. Phố Phan
Đình Phùng là thế, ban ngày tấp nập, nhưng hễ đêm tối xuống lại có những khoảng
lặng đến mức cô độc. Tôi cũng thế, đứng dưới con đường vắng lặng này và cô độc
như nó.
Mưa rơi qua lá, rơi xuống mặt tôi. Mưa cuối thu lạnh ngắt, lạnh
xuyên thấu tâm hồn. Tôi cố gắng không nghĩ tới Linh nữa và tập trung nghe nhạc.
Khốn nạn thay, nhạc mở đúng bài “Carnival of Rust” của Poets of the Fall. Và
tôi chợt nhận ra mắt mình đã nhòe đi, không biết nhòe do nước mưa hay khóc nữa.
Tôi đã mất Linh. Tôi cảm giác sự mất mát này là vĩnh viễn.
Em không ở đây nữa, vậy tôi vẽ làm chi nữa?
Em đang ở đâu?
Thành phố Hà Nội chẳng lớn lắm, nhưng tìm em nơi đâu?
Biết tìm em nơi đâu giữa thành phố này?
Tìm em ở đâu dưới cơn mưa này?
Giá như tôi không đến, cứ để tôi ảo tưởng trong hy vọng sẽ tốt
hơn là thế này.
Và cơn mưa mùa thu cứ trút xuống người tôi. Tôi chia sẻ với
mọi người về nỗi buồn của họ, nhưng nỗi buồn của tôi, tôi ôm lấy nó và khóc
trong cô độc. Mọi giấc mơ của tôi, chúng tan nát như bọt nước mùa thu lạnh lẽo
và ngả màu hoang tàn – như “Carnival of Rust” vậy.
Come feed the rain
‘Cause I’m thirsty for your love
Dancing underneath the skies of lust
Yeah feed the rain
‘Cause without your love my life ain’t nothing, but this
carnival of rust…
Biết tin Linh đã chuyển chỗ ở từ lâu, suốt một tháng sau đó, tôi như kẻ mất
hồn. Hẳn bạn đang tưởng tượng ra một thằng ôn không ăn không ngủ, người
ngợm hao gầy tiều tụy phỏng? Không, đó chỉ là truyện và tiểu thuyết vẽ
ra. Thực tế là tôi vẫn ăn uống đều đặn, đi học đi chơi đầy đủ, đại khái
là bề ngoài chẳng đổi khác. Cái “mất hồn” mà tôi nói ở đây là sâu thẳm
trong con người tôi, niềm đam mê vẽ vời chẳng còn. Phải, Linh là động
lực để tôi vẽ, thậm chí tôi đã tính tặng em một bức tranh vào năm lớp 12 dù bố mẹ cấm tôi vẽ. Giờ em đi mất rồi, tôi vẽ làm chi nữa?
Nhưng lúc ấy, từ một nơi xa xôi nào đấy (ngoài vũ trụ chăng?), một câu
hỏi ập xuống đầu tôi: mày vẽ để làm gì? Và tôi bắt đầu biện hộ: tôi vẽ
vì thích, nhưng Linh khiến tôi vẽ. Không, không! Linh là nguyên do, song tôi vẽ hoàn toàn vì sở thích. Cũng không hẳn! Tôi vẽ vì muốn giữ lại kỷ niệm, bla bla bla… Đủ mọi lời biện hộ oằn tà là vằn! Nhưng cuối cùng,
tôi vẫn không thể trả lời: mình vẽ vì cái gì?
Tôi có đem tâm sự này kể cho thằng Choác. Nó cũng không hiểu lắm, chỉ động viên:
-Thôi, nghĩ nhiều làm gì, cứ vui đi ông ạ, đời mấy tí?
Tôi đã thử làm theo lời nó và chỉ thoải mái được một ngày. Đúng một
ngày! Sau một ngày, câu hỏi “mày vẽ để làm gì?” quay lại vặn vẹo tôi.
Tôi không phải thằng Choác, không thể cứ bơ đi mà sống được. Khi không
thể giải đáp mối khúc mắc đó, tôi… vẫn sống khỏe. Ăn uống đều đặn, học
hành chơi bời đủ cả. Nhưng tôi biết rõ bên trong mình đang thối rữa dần.
Điều duy nhất an ủi tôi là Châu. Đôi mắt Châu vẫn còn những ký ức buồn
về cú sốc đại học, nhưng em đã rũ bỏ son phấn. Thấy thế, tôi rất vui và
chủ động bắt chuyện lại với em. Quan hệ giữa hai đứa nhanh chóng trở về
như nó vốn có: tôi là bạn, là “boy-friend” của em. Chúng tôi nói nhiều
về học hành cùng những dự định trong tương lai. Cả hai đứa đều không
thích ngành học do bố mẹ hướng tới. Nhưng Châu tỏ ra khá ngạc nhiên khi
tôi nói rằng không còn ham muốn vẽ nữa. Em nói:
-Không phải Tùng muốn trở thành họa sĩ chuyên nghiệp à? Sao từ bỏ dễ vậy?
Cũng giống những lần trước, vì không muốn đề cập chuyện Hoa Ngọc Linh trước mặt em nên tôi bịa ra lý do:
-Chán thì thôi chứ sao! Tôi nghĩ rồi, vẽ chẳng ra tiền được!
Châu phụng phịu, đôi môi hơi cong lên:
-Chỉ vì tiền thôi sao? Thế từ trước tới nay Tùng vẽ vì tiền à?
-Cũng không phải thế! Nhưng mà… lớn rồi, nghĩ khác rồi!
-Nhưng mà Tùng vẽ nhiều như thế, bỏ đi tiếc lắm!
-Chậc! – Tôi tặc lưỡi – Đành vậy thôi, biết thế nào được? Bà già tôi nói vẽ không kiếm được tiền, sau này khổ sở lắm!
Ai đang theo dõi câu chuyện đều biết tôi đang ra vẻ cứng mồm. Nhưng bạn
biết đấy, đứng trước đứa con gái, không thằng nào muốn tỏ ra yếu đuối,
lúc nào cũng sắm vẻ trưởng thành và thông minh (kỳ thực là vẫn ngu). Tôi chỉ là một trong vô vàn thằng chọi như thế thôi, he he! Quay lại vấn
đề, nghe tôi nói vậy, Châu im lặng hồi lâu, ánh mắt chừng như có nhiều
tâm sự. Một lát sau, em nói:
-Thế cho tớ mượn lại mấy bức vẽ cũ có được không?
-Để làm gì?
-Thì để xem ấy mà! Lâu lâu chán, tớ lại đem ra coi lại! Điiiiiiii? Nhá!
Nghe giọng năn nỉ của em, tôi bật cười:
-Rồi, cho luôn! Có cần ký tặng không? Đợi sau này tôi chết, nhớ đem tranh ra bán đấu giá nhé!
Em cấu tím tay tôi vì lỡ miệng nói mấy thứ chết chóc. Sáng hôm sau, tôi
mang cho em những bức tranh ưng ý nhất và đẹp nhất trong “sự nghiệp” vẽ
vời của mình. Nhưng Châu thấy vẫn chưa đủ, em lại đòi thêm:
-Mang cho tớ mấy bức tranh của năm t