
n kẹo?
-Ăn nhiều sún răng đó! – Tôi nói.
-Kệ tớ! Ngày đánh răng hai lần, không sợ! Mà sao lại chép bài thế? Tự làm đi chứ?
Châu giật phắt tập vở mà tôi đang chép, mắc công tôi phải đuổi theo. Em
chạy nhanh khiếp, tôi chạy bở hơi tai mới bắt kịp em. Trong khi ai cũng
ngáp ngắn ngáp dài, Châu lại bắt đầu ngày mới một cách đầy năng lượng
như thế. Vô tư hay giả nai đây? – Tôi tự hỏi.
Người vô tư thường hay lo chuyện bao đồng, Châu là dạng người như thế.
Thí dụ như một lần nọ, thằng Sĩ đến lớp với bộ mặt hằm hằm, khắp người
tỏa ra luồng khí mang tên “cấm lại gần tao”. Tôi và thằng Cuốc nhảy tới
hỏi thăm thì con hẹo này xù lông cánh:
-Chuyện riêng của tao, chúng mày biết làm đếch gì? Biến!
Tôi và thằng Cuốc chẳng hiểu mô tê, đành lẩm bẩm “kệ mẹ nó” và lỉnh ra
chỗ khác. Suốt ngày hôm ấy, không đứa con gái nào dám bén mảng gần thằng Sĩ quá hai mét, kể cả lũ gà mái hằng ngày xun xoe quanh nó. Thề, những
thằng bảnh và chảnh một khi bực bội là như con mèo cái đang đau đẻ. Sự
việc càng tồi tệ hơn khi có vài thằng trêu chọc thằng Sĩ. Trong giờ ra
chờ, bọn kia luôn mồm gọi nó:
-Đĩ làm sao thế Đĩ ơi? Cười lên cho bớt đĩ hơn nào!
Thằng Sĩ ban đầu không để ý, nhưng bị chọc mãi cũng phát điên. Nó quay lại chửi đổng:
-Đĩ cái Đun Củi Lửa nhà chúng mày! Bố lại chả vả vỡ mồm từng thằng bây giờ!
Hai bên lời qua tiếng lại, cuối cùng là cả lũ khoảng bốn năm đứa định
xông vào hội đồng thằng Sĩ. Ông thần bảnh và chảnh này cũng chẳng vừa,
tay chân vung loạn xạ (nó đấm đau kinh khủng), mồm gào to chẳng kém:
-Con mẹ giỏi thì lần lượt vào đây! Bố đập vỡ loa từng đứa! Vào đây coi!
Trông đám đánh nhau, tụi con gái chẳng đứa nào dám ngăn lại. Tôi và
thằng Cuốc định chạy ra can, nhưng chưa cần hai đứa bọn tôi thì Châu đã
đứng ở giữa đám. Em đẩy thằng Sĩ ra rồi quay ra nói với lũ kia:
-Mọi người bình tĩnh đi! Mà mấy người đánh một người không thấy hèn à?
Nghe Châu nói thế, mấy thằng nọ tự động rút lui. Thằng Sĩ cũng biến về
chỗ, mặt hằm hằm, toàn thân bốc ra luồng khí mang tên “cấm đụng chạm”.
Nhưng dường như chẳng hề cảm thấy luồng khí đáng sợ từ người thằng Sĩ,
em vẫn đến bên nó và hỏi han:
-Hôm nay Sĩ làm sao thế, ốm à? (Châu không bao giờ gọi biệt danh, nhưng tôi để thế này cho tiện)
-Không. – Thằng Sĩ đáp cụt lủn.
Cái mặt thằng này sàu sạu như muốn bụp thằng nào đấy cho đỡ tức. Tâm lý
tình cảm của thằng con trai tuổi mới lớn phức tạp hơn đàn bà khi yêu
nhiều lắm. Nhưng Châu không có ý định khuyên nhủ hay tỏ ra đồng cảm với
thằng Sĩ, cô bé chỉ chìa ra cây kẹo mút và nói:
-Kẹo không? Ăn kẹo rất tốt cho sức khỏe! Tớ đọc báo thấy người ta bảo ăn ba mươi cái kẹo trong một ngày sẽ không bị stress! Người ta bảo ăn kẹo
sẽ yêu đời hơn thông minh hơn thoải mái hơn!
Em nói nhanh như đạn bắn, không cả ngắt nghỉ. Và khi thấy thằng Sĩ nhìn mình hồi lâu, cô bé đỏ bừng mặt:
-Tớ nói sai à?
Thằng Sĩ cười ngặt nghẽo rồi nhận lấy cây kẹo mút của Châu. Chẳng rõ
công dụng của kẹo đúng như Châu nói hay không, nhưng kể từ đó, mặt thằng Sĩ dịu đi hẳn. Giờ ra chơi, cháu nó mới gọi hai thằng bạn để… tâm sự.
Mà nào phải chuyện gì to tát? Hôm chủ nhật, nó xin mẹ đi bơi nhưng bà cụ không cho mà bắt ở nhà học. Bị ngăn cấm, nó cãi nhau với mẹ và dĩ
nhiên, chẳng đứa con nào thắng được mẹ mình trừ phi bà mẹ coi nó là con
vàng con bạc. Chuyện đơn giản là thế song thằng Sĩ hậm hực cả ngày. Nó
bức xúc:
-Học hành cả tuần mệt mỏi rồi, giờ tao xin đi bơi cũng không được? Chúng mày thấy thế nào? Bố mẹ toàn tự cho mình là đúng, chẳng hiểu con cái gì hết!
Thực tình, thời gian nó đi chơi điện tử cũng bù đắp cái gọi là “học hành mệt mỏi”. Dù vậy, thằng Sĩ có lý lẽ riêng và tôi không bình luận nó
đúng hay mẹ nó sai.
-Tại sao Châu lại hỏi thăm tao nhỉ? Hay… nó thích tao? – Thằng Sĩ chống cằm mơ màng.
Tôi không phản đối ý nghĩ này của thằng Sĩ. Nó bảnh, tụi con gái thích nó âu cũng thường tình. Nhưng thằng Cuốc phản đối ngay:
-Thích cái búa! Cái Châu lúc nào chả thế! Tưởng bở vừa thôi ông ạ!
-Đập Muỗi, có gì sai chớ? Mà sao mày phải sồn sồn lên?
-Đóng Muối, mày nói sai thì tao sửa, sao phải gân cổ lên?
Hai thằng tiếp tục màn cãi vã bất tận của chúng nó. Tuy nhiên, tôi nghĩ
thằng Cuốc nói đúng. Khi đối xử với bất cứ ai, Châu đều vô tư như thế.
Và bởi vì vô tư nên có lúc Châu lại vô ý. Một lần nọ, thằng Sĩ rủ được
Châu đi ăn ốc luộc. Ngày ấy, ngoài cổng trường cấp ba không thiếu của
ngon vật lạ, đi một tí là có ngay đồ ăn. Ngồi ăn gì không biết chứ ngồi
ăn ốc luộc là cô bé “Trâu điên” cứ xả chuyện như súng xả đạn. Em nói
nhanh, chuyển chủ đề cũng nhanh, như chong chóng xoay mòng mòng, thằng
Sĩ và tôi còn bắt kịp chứ thằng Cuốc toàn lệch sóng. Sau một hồi lòng
vòng, câu chuyện chuyển về chiếc xe đạp của thằng Cuốc và nó đã bắt được tín hiệu. Sau khi nghe cả bọn mô tả cả đống chuyện về cái xe hài hước
đó, Châu bèn nó