
như dế kêu với bọn tôi. Thằng Cháy chơi hay
thật, nhưng nó không tạo cảm giác ngưỡng mộ mà chỉ khiến bọn tôi mong
muốn hạ gục nó hơn. Mỗi lần thắng, tôi và thằng Choác cố tình ngoạc mồm
cười rõ to, cốt để thằng Cháy nổi điên. Dù sao trò chơi vẫn chỉ là trò
chơi, cay cú ăn thua chẳng thể khiến tình bạn giữa ba đứa chúng tôi sứt
mẻ.
Học sinh ngày ấy chẳng có nhiều tiền, bao nhau chơi điện tử với tinh
thần lá rách đùm lá nát là chuyện cơm bữa. Có lúc thằng này trả giùm
thằng kia, đôi khi một thằng trả hộ cả hai thằng. Tôi hay thằng Choác
chẳng nhớ đã bỏ ra bao nhiêu tiền để “bao thầu”, nhưng thằng Cháy lại
nhớ rất rõ. Nó nhớ hôm thứ tư đã bỏ ra hai nghìn để bao tôi, hôm thứ sáu bỏ ra một nghìn hộ thằng Choác, nhớ luôn cả thứ ba của tuần đầu tiên
tháng 12 bỏ ra năm nghìn gánh cho cả tôi lẫn thằng Choác. Nó không nhớ
suông, nó nhớ để đến ngày thứ bảy tuần cuối cùng của tháng 12, tôi và
thằng Choác phải bao nó tổng cộng tám nghìn, một nửa chơi điện tử, một
nửa khao nộm và cá chỉ vàng nướng. Thằng Cháy rất tử tế khi thông báo
trước vài ngày cho bọn tôi chuẩn bị tiền. Cảm ơn Cháy! – Tôi muốn thốt
lên như thế. Nhờ nó, tôi được học rằng cuộc sống không gì miễn phí, kể
cả là giữa bạn bè.
Về sau, tôi và thằng Choác cũng chơi bài này. Thằng Cháy rất vui vẻ và
luôn đưa ra một lời hứa hẹn ở thì tương lai. Cái thì tương lai của nó
thường rơi vào thời điểm cách thì hiện tại bảy ngày, mà bảy ngày đủ xóa
sổ trí nhớ của bọn trẻ con. Thành thử suốt hồi lớp 6, tôi lẫn thằng
Choác chưa bao giờ bắt được thằng Cháy khao bữa nộm hay cá nướng. Nhưng
kệ! – Tôi tặc lưỡi, dù gì còn làm bạn với nhau dài, thế nào chẳng bắt
được nó khao một bữa. He he!
Tuy vậy, dù chơi với nhau suốt cả năm lớp 6 lẫn lớp 7, tôi chưa hề đến
nhà thằng Cháy lần nào. Bọn trẻ con hồi đó rất khoái rủ bạn bè về nhà
mình chơi. Nhưng bởi thằng Cháy không rủ mà tôi cũng chẳng hỏi, do đó
hai đứa chưa bao giờ qua nhà nhau. Trong suy nghĩ của tôi, nhà thằng này hẳn phải giàu lắm nên mới sở hữu một chiếc lò sưởi. Tại sao là lò sưởi? Số là thế này: thằng Cháy có mượn cái thằng đi du học (thằng bạn đầu
tiên mà tôi gặp, nếu không nhớ, bạn có thể lật sang chương 3) một cuốn
sách. Khoảng nửa tháng sau, thằng du học kia đòi quyển sách thì thằng
Cháy bảo sách rơi vào lò lửa mất rồi. Sau đấy, thằng Cháy lại mượn sách
của đứa khác và khổ chủ cũng không thể lấy lại, nguyên nhân y như cũ: lò lửa. Tôi dợm nghĩ lò lửa chính là lò sưởi, nếu đúng vậy thì nhà thằng
Cháy giàu vãi! Nhưng khi tôi kể chuyện này, thằng Choác khẳng định rằng
chẳng có cái lò sưởi nào sất:
-Tao đến nhà nó rồi! Làm đếch có lò sưởi!
-Nhưng nó bảo là đánh rơi sách vào lò lửa mà?! – Tôi cãi.
-Bó tay ông! Lửa với sưởi khác nhau!
-Hay là nhà cô dì chú bác nó có lò sưởi?
-Chịu, biết thế đếch nào được!
Tôi không quan tâm tình hình kinh tế gia đình thằng Cháy hay nhà nó có
lò sưởi hay không. Vấn đề là có một dạo thằng Cháy nghỉ ốm, khoảng gần
ba ngày. Khỏe khoắn trở lại, nó liền mượn vở tôi chép bài. Thực tình lúc ấy tôi sợ vãi linh hồn. Bài vở toàn mấy môn quan trọng như toán hay
tiếng Anh, lỡ mà rơi vào lò lửa là hết đường về quê mẹ. Nhưng bạn bè
chẳng lẽ tiếc nhau cái quyển vở? Đắn đo mãi, tôi đưa vở cho thằng Cháy
và không quên nhắc nhở nó tránh xa lửa. Tới khi nó gửi trả lại, tôi mới
thở phào nhẹ nhõm. Dù vậy, lò lửa không làm ảnh hưởng tình bạn giữa tôi
và nó.
Nhưng cuộc sống có những giới hạn mà chỉ cần bạn chạm nhẹ vào nó, mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ.
Vào một buổi chiều, sau khi tan lớp học thêm, như thường lệ, ba thằng
lại cùng nhau về nhà, vừa đi vừa tán phét về game. Tới lúc qua cổng
trường, trông thấy hàng bán quà ăn vặt, thằng Cháy nói:
-Ăn ô mai không bọn bay?
Tôi và thằng Choác lắc đầu. Thằng Cháy nói tiếp:
-Đ.M, thèm ô mai quá! Mà hôm qua tao bao chúng mày điện tử đúng không? Thế thì mua ô mai cho tao đi!
Đan Mạch! – Tôi và thằng Choác lẩm bẩm. Mua cho bạn gói ô mai chẳng có
gì to tát, to tát ở chỗ hai thằng đều nhẵn túi. Thằng Choác nói:
-Hôm khác đi mày! Bọn tao hết tiền rồi!
-Không! – Thằng Cháy lắc đầu – Hôm nay tao thích ăn!
Một trăm mét tiếp theo, nó cứ lèm bèm về gói ô mai. Đ.M! – Tôi và thằng
Choác lầm bầm lần hai. Bạn bè ai tiếc nó mấy nghìn? Vấn đề là cái thói
lèm bèm của thằng Cháy. Nghe mãi điếc tai, tôi nhăn mặt:
-Đã bảo bọn tao chưa có tiền! Để mai tao mua, được chưa? Lắm mồm vãi!
Thằng Cháy bĩu môi vẻ như không tin. Một lúc sau, nó “à” lên một tiếng rồi đề nghị:
-Hay mày “chôm” cái gói ô mai đi? Coi như không phải bao tao nữa!
Tôi không phải đứa học sinh ngoan, nhưng cũng nhận thức được ăn cắp là
điều xấu. Tôi chỉ cười nhạt rồi bỏ ngoài tai lời đề nghị của thằng Cháy. Nó nói tiếp:
-“Chôm” đi! Rồi mai tao bao mày chơi điện tử!
Chơi điện tử? Nghe cũng thú vị. Bọn trẻ con ngày ấy đều chung giấc mơ ăn ngủ tại hàng net. Nhưng bỏ ra vài nghìn mà bảo tôi chôm chỉa một túi ô
mai be b