Old school Swatch Watches
Anh À, Xin Lỗi Nhé! Em Là Con Gái

Anh À, Xin Lỗi Nhé! Em Là Con Gái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323584

Bình chọn: 8.00/10/358 lượt.

giọng xuống mang đầy vẻ sát khí.

Biết được ý của Hạo Phong đag ám chỉ cậu,cậu nói ra vẻ khổ sở lắm:

-Àk,một năm nay tôi lao đầu vào cônng việc,quên mất mình vẫn chưa tốt nghiệp cấp 3 nên tôi quyết định học lại chương trình 11.

Rồi Bảo Nam nhìn về phia Hạo Phong rồi nhìn vào chỗ cậu đang ngồi:

-Xin cho tôi không lịch sự về câu nói này,nhưng cậu Trần, đây là chỗ ngồi của tôi,phiền cậu ngồi chỗ khác,

Hạo Phong khẽ cau mày rồi dãn ra,nở một nụ cười nửa miệng:

-Xin lỗi,nhưng tôi ngồi chỗ này trước rồi,cậu thong cảm.

Cả hai bắt đầu chống chọi cho đến khi Minh Anh gặm nhấm hết đồ của mình,phủi phủi miệng,cô bước lại gần chỗ Hạo Phong,cô chỉ vào mặt Bảo Nam,phán:

-Này cậu gì gì kia.Chỗ đó Hạo Phong đã ngồi rồi,bây giờ đã lỡ rồi thì cậu kiếm chỗ khác mà ngồi đi.Với lại,bàn ghế ở đây đều là của nhà trường,cậu nên tôn trọnng một chút đi, đừng ôm khư khư như báu vật í.

Bảo Nam ngạc nhiên nhìn cô,giọng có đôi chút tức giận:

-Cô biết tôi là ai không mà dám nói như vậy,với lại cô và Hạo Phong có quan hệ gì mà cô lại bênh cho hắn ta?

Minh Anh ngẩng đầu lên,nhìn sâu vào mắt cậu ta:

- Xin lỗi,nhưng tôi là...bạn gái của anh ấy!



Cả căng teen như nổ ra.Hạo Phong nhíu mày:- cô nói cái gì?

Bảo Nam lấy tay che miệng bụm miệng cười:

- Nè cô,cô có nhầm không vậy,cậu Trần!cậu ấy có bạn gái sao?thật nực cười.cô nghĩ cô là ai mà có cái quyền đó.Cậu Trần mà tôi từng biết chưa hề quen biết với một cô gái nào.Chả nhẽ cô,một cô gái bình thường?...Bảo Nam lại nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới,nói tiếp:

- Trông cô xinh thật, nhưng cô khôg sánh nổi thân phận tầm cỡ như cậu Trần đây.

Bị chịu sự sỉ nhục quá lớn,Minh Anh cầm cự những giọt nước mắt sắp rơi nơi khơi mắt.Nuốt nghẹn vị đắng trong cổ họng xuống,cô nói:

- đúng,tôi không xứng với Hạo Phong,nhưng xin cậu đừng đáng giá tôi như vậy.Tôi cũng là một con người!

Minh Anh nói rồi chạy đi thật nhanh,bỏ lại saunhững lời bàn tán xôn xao"mình không muốn nói như vậy,nhưng tại sao mình lại không kiềm nổi cảm xúc chứ.Không hiểu tại sao mình lại làm như vậy"Hà My thấy con bạn mình chạy đi thì cũng đi theo,trước khi đi cô còn không quên lườm tên Bảo Nam một cái cháy mặt.

- Sao lòng mình lại nhói lên thế này nhỉ?-Bảo Nam nghĩ thầm."có khi nào...".Bảo Nam lắc đầu bỏ đi.

Hạo Phong thì đứng chết trân tại chỗ.đây không phải lần đầu tiên có một cô gái thừa nhận là bạn gái anh,nhưng hiện tại cảm xúc của anh rất hỗn loạn:một chút vui,chút đau lòng và...hối hận.Anh nên chạy theo để an ủi cô chứ?Nhưng sao lại thế được,anh và cô chẳng có quan hệ gì cả,với lại...tình cảm anh đã trao hết cho một người,một người ở nơi phương trời rất xa xôi...



Sau khi cô đi học về,mặc cho dì Trần có hỏi thăm cô như thế nào,cô cũng không trả lời,chỉ biết im lặng.Vừa bước vào phòng,cô thẳng tay ném cặp sách xuống bàn,bước vội vào phòng tắm.Sau khi cô tắm và sấy tóc xong,cô ngồi bịch xuống giường ôm con gấu bông rồi tựa vào đầu giường suy nghĩ.Hôm nay ở trường,cô thấy mình thật giống một con khùng,tự nhận mình là bạn gái của tên Hạo Phong lại còn bênh vực cho anh nữa chứ.Nếu là anh,đấu chọi một minh cũng sẽ chẳng phải lo lắng gì,vì anh giỏi mà!Cô cảm thấy ở trong nhà khá ngột ngạt nên chi bằg đi ra ngoài dạo mát cho sảng khoái tinh thần. cô mặc một chiếc áo thun,một chiếc quần jeans lửng,mang đôi giày thể thao,đội mũ bossini.Mái tóc cô dược hớt thẳng lên nên nhìn vào có thể coi là một cậu nhóc nghịch ngợm rất ăn chơi,...

Lang thang trên con đường rộng đã hơn nữa tiếng rồi,Hạo Phong cũng cảm nhận được tâm trạng đã bớt căng thẳng hơn phần nào.Mọi lần,nếu anh có áp lực trong công việc thì cùng lắm anh sẽ ở lại trong phòng để nghe mấy bài nhạc nhẹ.Nhưng lần này lại khác,tâm trạng anh bây giờ rất hỗn độn không thể lí giải nổi.Vì sao àk?Đây không phải lần đầu tiên có người tự nhận mình là bạn gái của anh,nhưng sao tâm trạng anh rất khác thường:một chút vui vui,một chút ngạc nhiên và một chút nhớ nhung.Vui là vì sao anh cũng không biết được nhưng ngạc nhiên là vì lần đầu anh thấy có người tự nhận mình là bạn gái của anh trong trường hợp đặc biệt,đó là lúc anh đang cãi nhau.Còn một chút nhớ thì anh thấy cô rất giống một người mà anh từng nguyện chết để bảo vệ đến cùng.Nhưng người đó dã đi thật xa,thật xa anh.Và thế là anh lại nhìn trời,nhìn mây,nhìn mọi vật trên đường phố.Và...anh bắt gặp một ánh dáng nhỏ bé,thân hình mảnh mai.

Cũng đúng lúc cô ngẩng đầu lên,...bốn mắt nhìn nhau trong giây lát,cả hai không thốt nên lời:



Bốn anh mắt chạm nhau, cả hai không nói nên lời:

- Anh/cậu-cả hai đồng thanh

- Sao anh/cậu lại ở đây

- tôi ở đâu thì kệ tôi-cả hai quay mặt đi

- này-cả haiii quay mặt

-anh/cậu nói trước đi-cả hai

...

cả hai cùng phì cười ha hả.dưới ánh nắng mặt trời,hai con người đang cười tươi,những nụ cười từ tận đáy lòng.

Rồi cả hai cùng bước đi ,cùng trò truyện:

- anh đang đi đâu vậy?- cô hỏi

- đi dạo.Cậu?- cậu giữ nguyên vẻ lạnh lùng

- thì tôi cũng như anh,đi dạo.-cô nói

- àk mà cậu sao xưng hô lúc này lúc khác vậy?-cô chuyển chủ đề

...

- ý tôi là...

- không xưng cậu với tôi?không