
ờng ngát mùi hương hoa lài ở thôn Nhân Ái. Bữa tiệc vừa mới tàn…họ vẫn chưa thể quên được những giấy phút ngập tràn sự chia tay diễn ra lúc nãy.
- Anh cũng vậy, thật không ngờ, giờ đây. Ngoài Phương Thị, đã có một nơi mà ở đó anh có thể tìm thấy sự yên bình trong tâm hồn..
- Chắc em sẽ nhớ mọi người!!!- Thụy Hân giọng thỏ thẽ..
- Anh hứa, lo chuyện của Phương Thị xong, chúng ta sẽ trở lại đây thăm mọi người.!!!-
- Anh hứa là phải giữ lời đấy.À! còn nữa, ngoài điều này ra còn có một điều mà anh nhất định phải hứa với em là nhất định anh phải làm.
- Điều gì?
- Sau khi giải quyết thành công vấn đề Phương Thị, anh hãy mở một ngôi trường dạy Violon để dạy cho các em nhỏ khó khăn nhưng có niềm đam mê với violon nhé!- Thụy Hân đưa ánh mắt ấm áp nhìn người cô yêu.
- Ừ! Anh hứa!- Duy Bào ngắn gọn đáp…Rồi anh nhìn cô bằng đôi mắt tự hào và tràn đầy yêu thương..Anh khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn nồng cháy.
………………………………………………….
…………………………………………………………
Trình Tuấn..đang mãi đê mê vào xa hoa trụy lạc..Lại giương giương tự đắc rằng bây giờ sẽ không còn ai có thể hạ gục hắn ta..
Buối sáng đó, Trình Tuấn mở một cuộc họp lớn mà thành phần khách mời là đông đảo báo giới, cùng các cổ đông từ khắp nơi trên đất nước. Buổi họp diễn ra tại đại sảnh công ty. Ti vi đã truyền hình trực tiếp cuộc họp này, bởi tất cả người dân đều hồi hộp theo dõi tương lai của Phương Thị, một tập đoàn kinh tế lớn nhất nước, có ảnh hưởng không nhỏ đến sự phát triển của quốc gia...
Ở một thôn nhỏ vùng ngoại ô thành phố..tất cả mọi người cũng chăm chú theo dõi sự kiện này…
Đồng hồ điểm chín giờ ba mươi phút sáng, cuộc họp bắt đầu. Trình Tuấn xuất hiện trong bộ com lê sang trọng, cùng một chiếc cà vạt màu xanh, vẻ kiêu căng, tự mãn..
Hàng chục ống kính máy quay chĩa mũi vào Trình Tuấn..họ đang muốn chờ xem, Trình Tuấn muốn làm gì..
Hắn bước lên bục phát biểu với ánh mắt sắc lạnh vô hồn…ra lời thách thức :
- Kính thưa toàn thể quý vị, kính thưa đại hội đồng cổ đông cùng toàn thể các bạn phóng viên báo đài. Hôm nay, tôi mở cuộc họp này là để chính thức tuyên bố chuyển đổi hình thức kinh doanh của Phương Thị. Nơi đây sẽ không còn được gọi là tập đoàn kinh tế Phương Thị nữa mà nó sẽ trở thành Galaxy Casino- Trình Thị..Trình Tuấn vừa dứt lời lập tức gian đại sảnh diễn ra một cảnh hết sức lộn xộn, những lời chửi bới tuôn ra không ngớt..Các cổ đông đứng lên đứng xuống, đập bàn đập ghế
- Thằng khốn nạn, mày muốn nới đây thành sòng bài sao??,
- Phương Thị không thể nào chết trong tay mày được..
- Cha con họ Phương trốn đâu cả rồi, sao không lên tiếng
Các nhà báo thì chen chúc nhau vây lấy Trình Tuấn để biết lý do chuyển đổi hình thức kinh doanh.
Bỗng…từ phía bên trái của đại sảnh, nơi đang diễn ra một cảnh hỗn độn quá mức tưởng tượng…Một chàng thanh niên đang từ từ bước ra. Vẫn với dáng vẻ ấy, dung mạo ấy ..Anh vận một bộ veston lịch lãm, kẻ caro sọc xanh..Thắt cà vạt màu đen..Một đôi giày bóng loáng nhãn hiệu Nike..Gương mặt tuấn tú với những đường nét không thể nào hoàn hảo hơn..Dường như cuộc sống bươn chải khó khăn trong thời gian qua vẫn không làm mất đi vẻ đẹp tôn quý của anh..
Im lặng……
Ngạc nhiên……
- Trình Tuấn! tôi xin trịnh trọng thông báo cho anh một điều..Chính thức kể từ ngày hôm nay, anh không còn là Tổng giám đốc của Phương Thị nữa- Quay đầu lại, Trình Tuấn nhận ra đó chính là anh…khắc tinh của hắn..Vẫn thản nhiên nhoẻn một nụ cười bất phục:
-Tưởng ai xa lạ, hóa ra là chàng hoàng tử sa cơ Phương Duy Bảo...Còn nhớ mấy hôm trước cô bạn gái của anh còn đến cầu xin tôi..thế mà hôm nay lại đến đây với một khẩu khí rất hùng hồn. Chắc chắn là muốn tuyên chiến đây mà. Nhưng khuyên anh chân thành, hãy dẹp ngay cái tham vọng ấy đi. Chẳng ai có đủ khả năng để hạ thằng này đâu.
- Đừng vội!! hãy xem cái này đi đã- Ánh mắt Duy Bảo tự tin đầy thách thức..
Trình Tuấn đưa tay đón lấy tập hồ sơ từ tay Duy Bảo…Hắn giật mình khi đọc đến dòng chữ “ Quyết định buộc thôi giữ chức Tổng giám đốc”, một bản “ Sáp nhập Phương Thị” tất cả đều đề tên “ Tập đoàn Vầng Thái Dương”..Tay chân hắn ta bỗng nhiên cứng đờ..
- Kính thưa toàn thể quý vị, các bạn phóng viên..cùng đại đồng cổ đông. Sự xuất hiện đọt ngột của tôi như thế này sẽ không tránh được sự ngạc nhiên cho tất cả mọi người. Nhưng trước đây tôi đã từng là Tổng giám đốc của Phương Thị, nên tôi không thể để nơi đây bị hủy diệt được. Tôi đại diện cho tập đoàn “Vâng thái dương” mua lại cổ phần của Phương Thị….
- Mua lại ư?- làm gì có chuyện hoang đường đó, vậy cũng đâu có khác gì cậu hủy hoại Phương Thị đâu chứ, tôi cứ tưởng đâu cậu thật lòng muốn cứu sản nghiệp của gia đình…thật không ngờ!- Một cổ đông hét toáng lên cắt ngang lời Duy Bảo, sau đó là rất nhiều các câu hỏi của phóng viên liên tiếp được đưa ra dành cho Duy Bảo. Nhưng anh không hề thấy nao núng:
- Mọi