
hai bàn tay liền nắm chặt lấy nhau.
“Dì ơi. Con gọi là Quý
Hàng. Có thể dì không nhận ra con, cũng không nhớ được tên của
con. Nhưng con tin tưởng dì có thể nghe hiểu lời con nói.”
“Dì ơi. Cảm ơn dì. Cảm ơn dì đã sinh ra tiểu Nhiên, cảm ơn dì đã như vậy liều mình bảo vệ
tiểu Nhiên, cảm ơn dì đã như vậy yêu thương em ấy.”
“Dì ơi, cảm ơn dì để con được gặp em ấy.”
“Con muốn nói cho dì biết, con thật sự, thực sự yêu em ấy.”
“Con hy vọng sau này những ngày dì không có bên cạnh em ấy, con có thể thay thế dì hảo hảo chiếu cố em ấy.”
“Mong dì hãy tin tưởng con.”
“Cho nên, mong dì vui lòng cho con quyền này, được không?”
“... Học trưởng.” Cuối cùng nhịn không được mà nghẹn ngào ra tiếng.
Mà mẹ Tô chính là nhìn chậu hoa cẩm chướng, cười đến khuôn mặt thực ấm áp.
Con tin tưởng, đó là dì cho con, câu trả lời tốt nhất.
***
Trì Quy đem tiểu ngốc điều chỉnh
đến một tư thế thoải mái, rồi mới siết chặt vòng tay, “Rồi,
anh nghe đây, em cứ từ từ kể đi.”
“Đó là chuyện vài ngày sau sinh
nhật thứ mười một của em. Em đã thật lâu, thật lâu rồi, không
dám nhớ lại.” Hồi ức nghĩ đến sẽ cảm thấy sợ hãi, cho nên
muốn trốn tránh.
“Ừ. Anh biết.”
“Ngày đó dường như cũng là một ngày trời nắng rất đẹp. Em hình như là đang ngủ trưa.”
“Thức dậy thì phát hiện ở nhà không có ai, cho nên em đi ra ngoài sân.”
“Mẹ đang ở ngoài sân giặt
quần áo, em gọi người một tiếng, sau đó liền nghe bên cạnh có
tiếng động rất lớn... ”
Trì Quy chặt chẽ ôm lấy tiểu ngốc
có chút run rẩy, nghe cậu tiếp tục kể, “Đợi cho em phản ứng
lại, mẹ đã đem em ôm lấy trong vòng tay của mình. Sau đó, em,
em... thấy máu... ”
“Em thật sự rất sợ hãi. Miệng đột nhiên không nói nên lời. Cứ như vậy nhìn, máu chảy... ”
“Sau đó là một người hàng xóm giúp đưa hai người chúng em đến bệnh viện.”
“Sau đó, sau đó mẹ em tỉnh dậy, liền... liền biến thành giống như hiện giờ.”
“Bác sĩ nói là bị vật nặng đập trúng não bộ, gây tụ máu bầm, tổn thương thần kinh.”
“... Có thể là mười năm trở lên sẽ bình phục, cũng có khả năng vẫn như vậy.”
Thanh âm càng lúc càng nhỏ, dần dần biến thành nghẹn ngào khiến Trì Quy đau lòng đến không thể nói nên lời.
“... Vốn bị va trúng, phải là... là em a. Nếu em nói.”
Trì Quy hung hăng đem người ôm chặt
trong vòng tay, “Ngu ngốc. Em nghĩ như thế, dì sẽ đau lòng. Dì
yêu thương em như vậy, cố gắng bảo vệ em như vậy, thế nào lại
chịu nhìn em bị thương.”
“... Vâng.”
“Cho nên, em càng phải biết hảo hảo chiếu cố bản thân, không để dì đau lòng, hiểu không?”
“... Vâng, em biết.”
Nhẹ nhàng hôn là im lặng an ủi,
thấu hiểu nhau mà không cần nói ra lời, là mật mã duy nhất
giữa những người yêu nhau.
Anh sẽ hảo hảo yêu thương em.
Vâng. Em tin tưởng anh.
Phiên ngoại 3 - Nhật ký sinh tử.
Trì Quy tan sở trở về thì
ngoài ý muốn phát hiện tiểu ngốc không có nhà, trên bàn ly
nước vẫn còn ấm, xem ra người vừa đi ra ngoài không bao lâu.
Đợi hơn mười lăm phút cũng không
thấy trở về, Trì Quy đang muốn nhấc điện thoại gọi, cửa đột
nhiên mở ra, tiểu ngốc thở hổn hển chạy vào, nhìn thấy Trì
Quy đứng giữa phòng thì dừng lại một chút, sau đó bất ngờ lao thẳng vào vòng tay của người nào đó.
Bị dọa cho nhảy dựng, Trì Quy vội vã ôm lại, “Làm sao vậy?”
Tiểu ngốc nâng mặt lên, cái trán
đẫm mồ hôi, nhưng mà khóe mắt đuôi mày đều hiện lên ý cười,
“Học trưởng học trưởng, tiểu Quy, tiểu Quy sinh bảo bảo. Bốn
con, sinh bốn con mèo con thật đáng yêu.”
Trì Quy sững lại, kịp phản ứng
thì trên mặt liền lộ ra tươi cười, giơ tay xoa xoa mồ hôi trên
đầu tiểu ngốc, “Cho nên em là ở nhà của dì cho đến bây giờ?”
“Dạ, em ở đó giúp đỡ, nghĩ anh sắp trở về cho nên về nhà xem thử. Học trưởng, chúng ta đi xem tiểu Quy đi.”
“Được. Chúng ta cùng đi xem bà mẹ dũng cảm tiểu Quy nào.”
Đến nhà dì Vương, liền thấy mấy
bé mèo được đặt trong một chiếc hộp ấm áp sạch sẽ, còn có
tiểu Quy sau khi sinh có chút uể oải.
Mèo con mới sinh thoạt nhìn có vẻ
đặc biệt mỏng manh, ánh mắt nhắm chặt không có mở, mấy anh
chị em cùng co lại cùng một chỗ, tựa vào bên cạnh mẹ mèo.
“Thật đáng yêu a!” Tiểu ngốc nhịn không được ngồi xổm xuống nhìn mà cảm thán.
“Ừ. Th