XtGem Forum catalog
Ai Nói Cv Không Thể Cưa

Ai Nói Cv Không Thể Cưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324103

Bình chọn: 7.00/10/410 lượt.

ên lặng nghĩ đến nguy cơ của các CV liền không hẹn mà cùng đăng Weibo
ám chỉ đám fan não tàn ít nhất cho người ta chút tôn trọng vân vân.
Diễn đàn theo đó cũng có không ít bài post liên quan được đăng lên, tự
nhiên như vậy mà dẫn phát một trận thảo luận khí thế ngất trời,
cũng có người hiểu chuyện mượn cơ hội này kể lại những chuyện vụn
vặt kể từ lúc Mạc Ly gia nhập giới võng phối, không biết tại sao
lại nói đến chuyện có liên quan đến Trì Quy, sau đó liền biến thành
những người vây xem kiềm chế không được đứng lên cãi lại, nhất thời
lại thành một trận ầm ĩ.

Trì Quy lo lắng trước sau mãi vẫn là quyết định trước gọi điện
thoại cho tiểu ngốc.

“Tiểu Nhiên, em gần đây có lên mạng không?”

“Dạ, cũng có, bất quá không nhiều lắm. Học trưởng, làm sao vậy?”

“... Tin tức Mạc Ly rút lui khỏi giới, em biết không?”

“... Ừm, diễn đàn hình như có người nói qua.” Tô Nhiên dừng một
chút, sau đó nói, “Cậu ta, không sao chứ? Học trưởng, nếu anh lo lắng,
có thể.”

“Tiểu Nhiên, người khác thấy thế nào nói thế nào với anh không
sao cả, bất quá anh không hy vọng em lại hiểu lầm. Anh nói rồi, người
anh thích là.”

“Em biết rồi.” Tiểu ngốc đỏ mặt, vội vàng đánh gãy lời đại
thần muốn nói.

“Vậy em... ”

“Cho dù chỉ là bạn bè, em biết học trưởng là người sẽ thực quan
tâm chiếu cố đối phương. Cho nên, nếu anh cảm thấy thực lo lắng, liền
gọi điện thoại cho cậu ấy đi, em nghĩ hiện tại cậu ấy có thể cần
các anh ủng hộ cùng thông cảm.”

“Không cần, anh tin tưởng Mạc Ly có thể xử lý tốt chuyện này,
làm bạn bè, anh tin tưởng cậu ấy có năng lực như thế.”

Tô Nhiên mấp máy môi, mặt có chút hơi hơi đỏ lên, “Em cũng giống
như vậy a.”

“Sao?”

“Học trưởng, em cũng, tin tưởng anh.”

Trì Quy cuối cùng ngẩng đầu cười khẽ, trong ánh mắt là một mảnh
ôn nhu.

“Cảm ơn em, tiểu Nhiên.”



Gần tới cuối kỳ, cả hai đều dần dần bị công việc làm cho lu bù
hẳn lên, Trì Quy kết thúc mấy vở kịch liền thông báo không tiếp nhận
kịch mới, cũng từ chối tất cả các lời mời đến tham gia ca hát, mà
tiểu ngốc lúc đó cũng vì sắp sửa đến thi cuối kỳ, phải bắt đầu
chuẩn bị ôn bài, cho nên mỗi buổi tối lại có một thời gian ‘gặp
nhau’ vừa xa xỉ vừa ngọt ngào thông qua chiếc điện thoại của hai
người.

“Chỗ của em ngày mai hình như lại trở lạnh, em nhớ mặt thêm quần
áo, buổi tối còn phải đắp thêm chăn.”

“Vâng. Học trưởng anh cũng phải chú ý, chỗ các anh so với chỗ em
tính ra còn lạnh hơn.”

“Anh biết. Em không cần lo lắng.”

...

“Lần trước gửi cho em cháo ngũ sắc đóng hộp đã ăn chưa? Cái đó
đối với thân thể tốt lắm, nhớ rõ phải ăn nhiều một chút.”

“Vâng, em mỗi ngày đều ăn, hắc hắc.”

“Thật không? Em không phải không thích hương vị của lúa mạch sao?”

“Kỳ thật cũng, cũng không có quá chán ghét. Hơn nữa... ” Hơn nữa
là do anh đặc biệt gửi đến, chán ghét gì đó làm sao có thể chứ.

“Vậy là tốt rồi. Đúng rồi tiểu Nhiên.”

“Sao? Chuyện gì vậy anh?”

Trì Quy nghiêng người dựa vào tường, nâng đầu lên cho nên vừa vặn
có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao phá lệ sáng ngời, vì thế không
tự giác cười cười, “Năm mới, em có kế hoạch gì không?”

“A, năm mới sao. Ừ, tạm thời còn không có nghĩ tới. Học trưởng
thì sao?”

“Anh muốn về nhà một chuyến. Tiểu Nhiên, em có đồng ý cùng anh
về hay không?”

Trong lỗ tai truyền đến giọng nói ôn nhu trầm thấp của Trì Quy, Tô
Nhiên sau khi kịp phản ứng, tim đột nhiên đập nhanh mấy nhịp.

“Tiểu Nhiên, em có muốn cùng anh về không?”

Ngừng trong chốc lát, Trì Quy nghe thấy người bên kia điện thoại
có chút mơ hồ mà nhẹ giọng đáp lại, “... Muốn.”

Tuy rằng đã có hơn một tháng chuẩn bị tinh thần, nhưng đến lúc
thật sự ngồi trên xe lửa hướng về nhà Trì Quy, tiểu Tô Nhiên vẫn là
khẩn trương đến không chịu được.

“Học trưởng, em cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi.”

“Ngốc nghếch, không phải đã nói với em không cần lo lắng hay sao.
Đừng khẩn trương, cứ thoải mái đi.”

“Em, em biết a, nhưng mà, không làm được.” Vẻ mặt nhăn nhó quay lại
nhìn Trì Quy.

“Em sợ cái gì?”

“... ”

“Vấn đề tính hướng, anh đã cùng mọi người thẳng thắn thừa nhận,
tuy rằng không thể nói thuận lợi, nhưng bọn họ dù sao cũng đã chấp
nhận. Về chuyện này em không cần lo lă