Snack's 1967
Ai Nói Cv Không Thể Cưa

Ai Nói Cv Không Thể Cưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324041

Bình chọn: 7.5.00/10/404 lượt.

ơng giảm bớt đau đớn cùng khó chịu.

Hơi chút khôi phục tinh
thần, Tô Nhiên mở to hai mắt, sau đó có chút phát run mà quay sang ôm
lấy Trì Quy, thân thể căng thẳng ngầm đồng ý động tác kế tiếp.

Trì Quy đã không thể ẩn
nhẫn hơn mà lập tức tiến hành động thân, lúc tiểu ngốc theo bản năng
ôm chặt lưng của chính mình liền dùng miệng ngăn chặn nức nở tuôn ra
từ miệng đối phương, trằn trọc hôn sâu.

Cuối cùng sau một cú
tiến vào rồi phóng thích, Trì Quy nâng gương mặt tiểu ngốc nước mắt
loang lỗ, vô cùng thành kính mà nói từng chữ một.

Tiểu Nhiên, anh yêu em.

Sau khi tắm rửa xong được
ôm trở lại giường, Tô Nhiên cơ hồ là bay thật nhanh mà đem mình hung
hăng tiến vào trong chăn, từ đầu đến chân quấn lại đến kín không còn
kẽ hở.

Trì Quy nhìn bộ dạng
tiểu ngốc quấn chăn thành một đoàn, sao đó dị thường ôn nhu mà đem
cả người lẫn chăn ôm chặt.

Tô Nhiên tỉnh lại cũng
đã là giữa trưa không sai biệt lắm, nói đúng ra, là bị Trì Quy hôn
đến tỉnh.

“Dậy rồi? Anh có mua
cháo, ăn một chút ấm dạ dày được không?” Không nhìn biểu tình xấu
hổ và giận dữ trên mặt của tiểu ngốc, Trì Quy cười nói.

“... ”

“Đến đây, ngoan, ngồi
dậy. Không phải xuống giường, liền ở chỗ này ăn luôn, được không?”
Đại thần vừa nói một bên vừa vươn tay cẩn thận đem Tô Nhiên đỡ ngồi
dậy.

Ăn cháo được gần một nửa,
tiểu ngốc đột nhiên dừng lại nhìn Trì Quy, nhìn trong chốc lát sau
lại cúi đầu, thanh âm có chút mơ hồ.

“... Anh trước kia cũng,
cũng là đối với cậu ta tốt như vậy sao?” Tuy rằng không muốn thừa
nhận, nhưng bản thân đối với chuyện trước kia của đại thần, đích xác
không thể nói là không chút để ý.

Không nghe thấy đối phương
đáp lại, Tô Nhiên có chút chua xót mà cười cười tự giễu, thời điểm
ngẩng đầu híp ánh mắt, trên mặt đã là nhợt nhạt ý cười, “Cháo ngon
lắm, em muốn ăn thêm, anh.”

“Anh và em giống nhau.”
Đại thần đột nhiên mở miệng thành công đem lời định nói của tiểu
ngốc đánh gãy.

Nhìn biểu tình kinh ngạc
của tiểu ngốc, Trì Quy có chút đau lòng, nhưng vẫn là cười lặp lại
một lần, “Anh nói, anh và em giống nhau. Tiểu Nhiên, anh và em giống
nhau, không có kinh nghiệm loại này.”

“Chính là anh không phải,
anh không phải trước kia.”

“Ngốc nghếch, ai quy định
cùng một chỗ liền nhất định phải có cái gì đó. Huống chi, anh cùng
Mạc Ly, kỳ thật cũng không có chân chính kết giao.” Dừng một chút,
Trì Quy nhìn Tô Nhiên, tiếp tục nói, “Cho nên tiểu Nhiên, em là người
đầu tiên, cũng là người cuối cùng.”

“Em không biết điều gì,
khổ sở, bất an điều gì, tất cả mọi chuyện, anh đều sẽ nhất nhất
nói cho em biết.”

“Tiểu Nhiên, chúng ta,
còn có thời gian cả đời bên nhau.”

Nhìn tiểu ngốc khóe mắt
đã có xu thế một lần nữa đỏ lên, Trì Quy nhanh chóng đưa một muỗng
cháo đến trước mặt đối phương, “Được rồi được rồi, cháo nguội mất,
lại ăn thêm một chút. Đến đây.”

“Vâng.”

...

***

Đối với chuyện yêu đương,
anh cũng, kinh nghiệm ít ỏi.

Chính là may mắn như
thế, người kia, là em.

Cho nên tiểu Nhiên, chúng
ta cùng nhau chậm rãi học tập, được chứ?



Trì Quy về trường học
giao xong tài liệu đã chuẩn bị trước thì quay trở lại nhà trọ, vào
cửa liền thấy Tô Nhiên nửa người quấn trong chăn, bộ dáng đầu nghiêng
một hướng chôn ở gối đầu nằm úp sấp trên giường, không kìm được bật
cười rồi nhẹ bước đi qua.

Nhìn đến một bên mặt tiểu
ngốc mới biết nguyên lai người đã tỉnh, mở to mắt không biết thất
thần suy nghĩ cái gì, cư nhiên không ý thức được chính mình đi tới.

Trong tầm mắt Tô Nhiên
đột nhiên xuất hiện một thân ảnh làm cho kinh ngạc mà hoàn hồn, thấy
rõ người đến là ai liền nhẹ nhàng thở phào một cái, sau đó đem đầu
hơi hơi nâng lên, “Anh cũng không chịu lên tiếng, làm em sợ muốn chết.”

“Bạn học Tô, anh bày tỏ
tuyệt đối không phải lỗi của anh. Là em không biết nghĩ cái gì mà
chuyên chú đến không thèm nhìn anh.” Trì Quy cười cười ngồi xuống,
vươn tay nhéo nhéo gương mặt mềm mại của đối phương.

“... ” Ách, hình như đúng
là như vậy.

“Thế nào, biết được là
vấn đề của chính mình rồi chứ? Nghĩ cái gì mà ngay cả anh tiến
vào cũng không phát hiện.”

“... Không, không có gì.”

“Thật sự?”

“... Ừm.”

Trì Quy thấy người nào
đó chết cũng không thừa nhận, nhưng là gương mặt rõ ràng giâ