
ại ra chơi game.
“Ôi đau quá, làm sao đây” – Ngọc linh ngĩ 1 tay ôm bụng đầu
cô đổ mồ hôi từ nãy giờ, lúc ra chơi cô chỉ thấy hơi nhói nhưng không hiểu sao
càng lúc càng đau, nó cứ nhói lên từng đợt, muốn thắt cả ruột.
-Ken à – Không chiệu được nữa Ngọc Linh ngẩng mặt lên quay
qua Ken, đối với cô bây giờ ken chính là người mà cô thấy tin tưởng và cô muốn
nói cho Ken biết chuyện này cô cũng không biết tại sao lại như thế nữa, chẵng lẽ
khi yêu mình luôn muốn người mình yêu che chở, bảo vệ và lo lắng cho mình, tình
yêu thật ích kỉ.
-Hả – Ken không rời mắt khỏi điện thoại.
-Mày bỏ cái điện thoại ra coi, tao đau bụng quá à – Ngọc
Linh nhăn nhó nói, nhưng âm lượng chỉ đủ người cùng bàn nghe.
-Hả – Ken đang bấm điện thoại nghe vậy liền giật mình quay lại.
-Tao đau bụng quá làm sao đây, hic – Ngọc Linh tỏ vẻ như sắp
khóc, bụng cô cứ càng ngày càng đau.
-Mày đau bụng thiệt hả. Ơ mày đau bụng gì nặng không – Ken
quay qua quan tâm hỏi.
-Đau muốn gần chết luôn rồi nè, mày cứu tao đi, ở đó mà … –
Ngọc Linh cũng bắt đầu hơi cáu, cô đau bụng thiệt mà hắn cứ tưởng cô đau bụng
giả hay sao í, chẵng lẽ hắn không quan tâm cô sao???.
-Bình tĩnh đi, zậy là mày đau thiệt rồi – Ken nói chân tay bắt
đầu luống cuống anh không biết phải làm sao, trong lòng anh nhìn từng cái nhíu
mày của Ngọc linh hay những giọt mồ hôi của cô đang đổ ra như 1 mũi chích cho
anh vậy, anh không biết phải làm sao, anh rối.
-Tao dẫn mày lên phòng y tế -Ken nắm tay Ngọc linh định dìu
cô đứng lên thì cô rụt tay ra làm lòng anh cảm thấy hơi hụt hẫng.
-Ừ – Ngọc lInh gật đầu.
Sau khi phải mất 1 ít thời gian tường thuật lại cho Devil
thì Ken mới có thể dìu Ngọc Linh đi.
-Mày đau nhiều không? – Ken hỏi.
-mày đau thử đi, có khi nào đau bao tử hay ruột thừa gì đó cấp
tính không mày tao không muốn chết sớm đâu – Ngọc linh đi cũng không muốn nỗi mỗi
lần ruột cô như thắt lại lên cơn đau thì nước mắt cô như ứa ra.
-Tầm bậy. Chêt cái đầu mày – Ken nói, chữ chết của Ngọc linh
làm anh phải suy nghĩ, nếu Ngọc Linh có sao thì chắc anh cũng không sao nỗi, lo
lắng ngập tràn trong Ken không biết sao nữa anh có cảm giác như Ngọc Linh chiếm
1 vị trí quan trọng trong lòng anh, nhưng anh tuyệt đối không thể nào yêu Ngọc
Linh được vì Ngọc Linh sẽ không bao giờ yêu anh, bây giờ anh đã có bồ là Ngọc
ái và Ngọc Linh nếu có yêu thì chắc chắn cũng sẽ chọn 1 người hoàn hảo…
Đến cửa phòng y tế thì Ngọc Linh như lịm hẳn, cô bắt đâu
chìm trong vô thức.
-Linh à , Linh, mày sao zậy – ken nhanh chóng đỡ ngọc Linh
vào cô y tế kêu anh ra ngoài chờ anh là con trai nên không tiện, xíu nữa cô sẽ
nói kết quả sau, sau khi xác định bệnh nếu nặng thì chở vào bệnh viện luôn.
Ở dưới lớp sau khi Ngọc Linh đi thì Devil mới kêu Ngọc Băng
dậy kể hết cho cô nghe ngay lập tức ngọc Băng lao ra khỏi lớp, Devil cũng chạy
theo anh biết cô muốn đi đâu thực chât anh cũng rất lo cho Ngọc Linh.
-Sao nãy giờ mày không nói tao.HẢ – Ngọc Băng vừa chạy vừa
la.
-Thì tụi nó đi xong tao kêu mày zậy liền đó.Thì hồi nãy nói
rồi không nghe tao nói Ngọc Linh có gì khác rồi mà không chịu nghe – Devil trả
lời.
Ngọc Băng im lặng không nói nước mắt cô lặng lẽ rơi không ngờ
cô vô tâm đến vậy ngay cả Devil mà cũng cảm thấy khác lạ trong khi cô thì không
biết gì cả.
Devil đang đi sau nhìn thôi cũng đủ biết cô đang khóc, anh lắc
đầu, Ngọc Băng đúng là quá ngốc.
-Cô ấy bị đau bụng do ngộ độc thực phẩm, cô đã gọi xe cấp cứu đến rồi,
em đã gọi cho người nhà cô bé biết chưa– Cô y tá viên hiền lành nói với
Ken sau khi đã khám xong cho Ngọc Linh.
-Ngộ độc thực phẩm í hả
?? – Ken căng mắt lên, làm anh khiếp vía. Sau đó thì Ngọc Băng và Devil cũng đến và cùng đưa Ngọc Linh vào bệnh viện xúc ruột:
-Linh ,
mày tỉnh rồi à – Ngọc Băng đang ngồi nhìn ra cửa sổ thì nghe thấy tiếng
cử động quay lại thì thấy Linh đã tỉnh, đang cựa quậy, tỏ ý khó chịu.
-Ừm – Ngọc Linh ôm cái bụng trống rỗng khó chịu, sau khi tỉnh lại được 1
hồi thì cô mới xác định được mình đang ở bệnh viện và ý thức được có
chuyện gì xảy ra, cô nhìn xung quanh nhưng chẵng thấy ai ngoài Ngọc
Băng, Ken cũng không thấy, cô lại buồn.
-Bọn kia đi ăn hết rồi,
từ sáng tới giờ tụi nó lo cho mày quá nên có đứa nào ăn được cái gì đâu – Ngọc Băng như hiểu ý, nói và ôm cái bụng tỏ vẻ như tội nghiệp lắm.
-Ờ, mà tao bị gì mà lúc đó tao đau bụng dữ zậy mày – Ngọc Linh hỏi sang chuyện khác.
-Mày bị ngộ độc thực phẩm – Ngọc Băng tựa đầu vào sau ghế. -Ngộ độc thực
phẩm í hả – Ngọc Linh ngạc nhiên nhớ lại những gì mình đã ăn vào buổi
sáng ở can teen trường.
-Ừ – Ngọc Băng đáp.
-Hic, khổ thân tao quá, mày ăn gì chưa mà nhìn bơ phờ dữ zậy – Ngọc Linh để ý con bạn hỏi.
-Chưa, sao tao dám bỏ mày ở đây 1 mình mà đi ăn chứ – Ngọc Băng trả lời vẻ mặt tỏ ra như mình là 1 người cao cả.
-Xì, ớn chưa, mày đói