Pair of Vintage Old School Fru
Ai Mới Là Con Trai

Ai Mới Là Con Trai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327115

Bình chọn: 7.5.00/10/711 lượt.

chiếc máy bay đến bắn nổ tung nơi này ra. Kiềm nén sự tức giận nội rút smart phone ra gọi nhanh cho nó.

Tin...tin...tin..

Nó đang ăn cơm nghe tiếng điện thoại reo lên. Nhìn thấy dãy số lạ.

-"Alo?"

-"Em Hoàng sao rồi con?"-Giọng bà không mấy thiện cảm.

Nó lạnh lùng vứt thìa xuống. Em ngồi đối diện nhìn nó với thần thái không vui.

-"Bà hỏi làm gì."

-"Nội quan tâm cháu không mang dòng máu mình là chuyện đương nhiên mà."-Bốn từ "không mang dòng máu" in sâu vào tâm trí nó.

-"Câm và biến là điều bây giờ bà có thể làm."-Nó tức giận.

Em ngồi bên cạnh nắm lấy tay nó chấn động.

-"Ai ya....nội con hối hận muốn đến đây xin lỗi mọi người mà sao con lại làm thế với nội cơ chứ."

Ai chứ bà tôi sẽ không bao giờ tha thứ.

-"Bà muốn gì?"-Nó nói thẳng vào vấn đề.

-"Đúng là Lam Minh Nhật. Con nhanh hiểu ý nội quá. Thương con ghê."

-"Nói nhanh đi."-Nó không thích vòng vo.

-"Haiz...nội đang đứng trước cổng bệnh viện."-Bà đứng dưới nhìn lên bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của nó đang chăm chú đâm xuống mình. Con nhỏ đáng ghét.-"Nội muốn cùng con đến mộ ba mẹ con,ông bà nội con mà tạ lỗi."

Nó nghe xong nhếch nữa miệng. Đến bây giờ mới nhận ra sao?

-"Đợi tôi một lát."

Nói rồi nó nhìn em với ánh mắt ôn nhu cộng nụ cười nhẹ nhàng.

-"Ở đây với Hoàng nhé Nhi. Chị sẽ về nhanh thôi."

Em bụm miệng gật đầu nhanh chóng.

-"Chị cẩn thận với bà Trương Ngọc Bích đấy."

-"Chị biết rồi."-Nói rồi nó quay sang đặt nụ hôn trên trán Lam Minh Hoàng.-"Mau tỉnh dậy nha Hoàng."

Nó rời đi. Vừa đóng sập cửa lại. Lam Minh Hoàng nằm đấy,tay khẽ nhúch nhích. Mở dần dần mở ra. Lam Minh Hoàng nhận được nụ hôn của Lam Minh Nhật. Nhóc nở nụ ước thỏa mãn. Như thế là quá đủ rồi chị Nhật. Em thích chị. Nhưng thời gian em nằm ở đây. Em mới biết rằng. Em chỉ thích chị thôi. Còn người em thật sự yêu đó là Từ Minh Nhi. À không...là Mangeora Sia mới đúng.

Em thấy nhóc tỉnh lại. Nở nụ cười của sự tội lỗi chạy đến. Mặn nồng chảy dài làm em thêm rung động.

-"Hoàng tỉnh rồi."

Lam Minh Hoàng cười lại với em. Mặc kệ em có là gì. Dụng cụ hay một con nhỏ mồ côi. Nhóc nắm lấy tay em.

-"Ừ."-Tưởng rằng mở mắt ra sẽ thấy người mình thích. Nhưng ngoài cái tưởng ấy. Mở mắt ra là người mình yêu.

.......................................................

Tin...tin...tin...

Nhỏ ngồi ở cantin với cô. Nhận được tin nhắn của hai ông bà nội mình.

[Trước khi vào nhà giam. Ông bà nội muốn cùng con ăn bữa cơm cuối cùng. Ở nhà hàng gần biển nhé con.'>

Nhỏ chần chừ nhìn cô.

-"Ông bà ấy muốn gặp chị ăn bữa cơm cuối."

Cô lơ đãng xem điện thoại.

-"Ừm. Chị đi đi. Đi một chút rồi về. Em không muốn mình có dính dáng gì đến họ nữa."



Nó đi xuống lầu với thái độ xem bà như vô hình. Nội nở nụ cười toả sáng nhìn nó. Hai người bước lên xe.

Xe chuyển bánh đi nhanh như gió. Nó ngồi nhìn ra cửa. Mọi thứ cứ lướt qua mỗi lúc một nhanh. Nó thích cảm giác này. Nhanh và mạnh.

Không để ý rằng,người ngồi cạnh nó đang có mục đích là giết chết nó.

Lái xe vào một con đường đến vùng ngoại ô của phố. Nó cảm giác lạ lẫm nơi này.

-"Đây đâu phải là đường đi đến nghĩa trang."-Nó quay sang.

Nội nhếch nữa môi nhấn ga lái nhanh hơn. Nó bắt lấy tay bà trừng mắt.

-"Bà đang làm cái quái gì vậy hả?"

Nội hấc tay nó ra.

-"Tao sẽ không để cho người thừa kế có kết cục tốt đẹp đâu. Hạ thủ mày xong. Mọi thứ sẽ là của tao."

-"Bà điên rồi."-Nó nắm lấy tay lái bà định cua lại nhưng vô ích.

Sự chống cự của hai người làm xe đẩy vào con đường nguy hiểm của ngoại ô. Bóng tối bao vây lấy,không một bóng người. Họ đang đi trên đồi dốc cao. Nếu không cẩn thận. Rất dễ dàng rơi xuống vực.

Xe lạng lách hai bên. Nó và bà bên trong dành lấy tay lái. Tận đèn mờ dần.

-"Bà mau quay lại đi. Nếu không cả hai sẽ chết đấy."

Ba ngoan cố nhấn ga tăng lên.

-"Đừng có mơ. Nếu không giết được mày tao sẽ không quay lại đâu."

Nó hét lên. Nó không thể như thế này được.

-"Nếu ba muốn thì tôi có thể cho bà tất cả."

Chát.

Nội dính lên mặt nó một bạt tai làm nó bất lực yếu tay tranh dành tay lái với mình. Nhưng tay nó không hề buông ra.

-"Tao cóc cần. Như thế chẳng khác nào là mang ơn mày. Con nhỏ ngu xuẩn này. Mày chết đi."

Kít.

................................................................

Nhỏ đạp xe đến bờ biển. Không thấy một bóng người và cũng không thấy nhà hàng nào cả. Hay đến nhầm địa chỉ nhỉ? Nhưng mình nhớ là đúng như trong tin nhắn rồi mà.

Nhỏ đứng đấy xem điện thoại mà không biết rằng sau lưng mình xuất hiện nhiều bóng đen đi đến hùng hổ với những gậy,cây,sắt trên tay.

Nhỏ có cảm giác bất an quay sang. Bắt gặp mấy bọn hôm bữa. Nhỏ vừa mớ