
cũng không có việc chứ?” Triệu Phong đành thoả hiệp với cô.
Trương Nhất Manh do dự nói: “Không có việc ạ…”
“Được, cứ quyết định như vậy đi!” Triệu Phong vui vẻ nói, sau đó tắt máy.
Trương Nhất Manh nghe tiếng “tút tút tút”, cảm thấy trước mắt như mù mịt…
Cậu đúng là nhanh tay nhanh miệng thật…
Ngày hôm sau, Trương Nhất Manh nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi tìm Tề
Phỉ cùng đi, Tề Phỉ vừa thấy Trương Nhất Manh đã khinh bỉ cô: “Ăn mặc
tuỳ tiện vậy sao hả?!”
Trương Nhất Manh nói: “Đừng có nghĩ đến chuyện giúp tớ từ vịt bầu thành thiên nga, tớ chẳng phải nữ chính trong tiểu thuyết!”
Tề Phỉ: “…”
“Thôi, tuỳ cậu vậy.” Tề Phỉ bất đắc dĩ lắc đầu, kéo Trương Nhất Manh
ra cửa, Trương Ninh Hi cố ý lái xe tới đón bọn họ, Trương Nhất Manh lên
xe, cảm thấy hơi khó xử, dù sao thì cô và Trương Ninh Hi cũng đã lâu
không gặp rồi…
Nhưng lần này tương đối đặc biệt, là Trương Ninh Hi tự mình lái xe
đến, trước kia đều có tài xế đưa rước, chắc hẳn là sau khi yêu đương
rồi, Trương Ninh Hi cũng tự biết mình biết ta
Trương Ninh Hi cười hì hì, quay đầu lại nhìn Trương Nhất Manh nói: “Nhi thần thỉnh an hoàng thái hậu nương nương ạ~”
Trương Nhất Manh: “… Bình thân.”
Trương Nhất Manh cười nhìn Tề Phỉ đang đen mặt: “Vương Phi, con cũng bình thân đi.”
Tề Phỉ giơ quả đấm lên, ý nói: “Cậu tin tớ đấm chết cậu không?”
Trương Nhất Manh và Trương Ninh Hi cùng cười to, không khí lúng túng
chợt biến mất, Tề Phỉ hưng phấn nói với Trương Ninh Hi: “Này này, anh có hình của đệ tử của Nhất Manh không? Em muốn biết anh ta như thế nào
quá!”
Trương Ninh Hi cười khó xử: “À… Chừng nào gặp rồi em sẽ biết thôi…”
“Còn giả vờ bí ẩn nữa…” Tề Phỉ cùng Trương Nhất Manh đều cảm thấy kì
lạ, có điều Trương Ninh Hi không nói gì thêm về Tìm Tê Tê nữa, trên
đường đi chỉ nói chuyện phiếm với hai người, nhưng không hề nhắc đến nhà họ Trương hay Trương Ninh Giản.
Cuối cùng, Trương Ninh Hi dừng lại trước một nhà hàng Nhật, Trương
Ninh Hi gãi gãi đầu nói: “Anh biết hai người không thích ăn món Nhật,
người kia cũng không thích, nhưng mà… khụ… Không khí ở đây tương đối
thân thiện dễ mến.”
Tề Phỉ: “… Hai người muốn làm gì hả?”
Trương Ninh Hi: “Đừng dùng ánh mắt này nhìn anh vậy chứ? Đến lúc đó hai người sẽ biết thôi.”
Tề Phỉ: “… Em không muốn biết!”
Trương Ninh Hi: “Đừng có nhìn anh bằng ánh mắt này mà!!! Anh không phải tên biến thái đâu!!!”
Trương Nhất Manh cười cười đẩy cửa vào trước, Trương Ninh Hi nhanh
chân chạy theo sau, phục vụ vừa nhìn thấy Trương Ninh Hi liền nở nụ
cười, đưa ba người đến một căn phòng yên tĩnh, Trương Ninh Hi kêu Trương Nhất Manh và Tề Phỉ gọi đồ ăn, còn anh thì gọi hai bình rượu đạm.
Tề Phỉ bất mãn nói: “Sao người kia còn chưa tới chứ? Hẹn con gái nhà người ta mà còn đến trễ! Thật không biết phép tắc tí nào!”
Trương Ninh Hi “Khụ” một tiếng, nói: “Cậu ta xấu hổ…”
Trương Nhất Manh: “…”
Đang nói thì cửa bị người bên ngoài mở ra, ba người cùng lúc ngẩng
đầu nhìn sang, thấy một người đàn ông mang giày Tây, dáng người cao
ngất – – Trương Ninh Giản.
-++-
Cuối cùng cũng được gặp lại anh Giản rồi hiuhiu :(( Nhớ anh quá đi :(( *trấm nước mắt*
Tề Phỉ và Trương Nhất Manh đều trợn mắt há hốc mồm, Trương Nhất Manh còn khoa trương hơn, hai mắt trợn to, mồm há ra.
Trương Nhất Manh nghĩ rằng, Trương Ninh Giản đi nhầm phòng…
Cô ngơ ngác nhìn Trương Ninh Giản đi đến, sau đó ngồi xuống bên cạnh
mình một cách tự nhiên – mọi hành động đều rất bình thường, thậm chí còn đẹp đẽ động lòng người, ngay cả cô ngồi bên cạnh còn thấy tim đập rộn
ràng nữa này…
Trương Nhất Manh ngơ ngác nhìn anh.
Tề Phỉ ngẩn ngơ nhìn hai người.
Trương Ninh Hi cúi đầu uống rượu.
Tiêu điểm của sự chú ý – Trương Ninh Giản nghiêng đầu nhìn Trương
Nhất Manh cùng với nét mặt “Có phải tôi đang nằm mơ không”, xấu hổ cười
cười nhìn cô: “Sư phụ.”
Trương Nhất Manh: “… … … … … …”
Cái gì chứ? Anh thật sự là đệ tử nhỏ sao?!
Chính là đệ tử nhỏ Tìm Tê Tê suốt ngày bám theo cô, còn sử dụng “thề non hẹn biển” với cô đấy ư?!
Từ lúc anh bái cô làm sư đến giờ cũng đúng một tháng rồi!
Trương Nhất Manh vẫn kinh ngạc không thôi.
Trương Ninh Hi nhìn chung quanh, thấy Trương Ninh Giản nháy mắt nhìn
mình, lập tức hiểu ý gật đầu, lôi Tề Phỉ lén bỏ ra ngoài, khi đóng cửa
lại, anh cố tình tạo ra âm thanh thật to, làm cho Trương Nhất Manh giật
mình tỉnh lại, lúc này mới phát hiện, chỉ còn lại cô và Trương Ninh Giản trong phòng này!!!
Trương Nhất Manh lắp ba lắp bắp nói: “Anh…Anh chính là Tìm Tê Tê?”
Trương Ninh Giản chớp mắt, nói: “Vâng ạ… Thật ra thì Tìm Tê Tê chính là tìm mẹ đó.”
Tìm mẹ…
Anh tưởng anh còn là nghịch tử của tôi hả!!!
Đầu óc Trương Nhất Manh xoay vòng vòng nhưng cô vẫn vờ bình tĩnh nói: “Anh… Anh nhớ lại