
a đều chết sớm, chuyện này Trương Nhất
Manh từng nghe nói, nhưng trước kia cô cảm thấy rằng đây chỉ là chuyện
bình thường. Bởi vì liên quan đến xã hội đen nên chuyện cha mẹ chết sớm
là điều đương nhiên, cho nên mới thiếu thốn tình cảm, nhưng từ khi cô vào đây rồi quan sát từng chút, cô thấy đúng là ở
Trương gia không có người lớn tuổi nào, ít nhất là cha mẹ của bọn họ
không có ở đây, xem ra bệnh tình của Trương Ninh Giản cũng vì chuyện
thiếu thốn tình cảm này mà ra. Ai Là Mẹ Anh
Ôi, Trương Ninh Giản thiếu thốn tình cảm, Trương Ninh Trí lại là một
tảng băng, một người dân nhỏ bé như cô sao lại phải gánh trách nhiệm lớn thế này, tự dưng lại có thêm hai đứa con … Trương Ninh Giản đã 27 rồi,
vậy xem chừng Trương Ninh Trí cũng gần 30, hai người bọn họ đều lớn hơn
cô …
Trương Nhất Manh sực nhớ, họ Trương có tới ba anh em!
Xem ra người con thứ hai vẫn chưa xuất hiện … Thật may quá, hi vọng
cậu ta đừng xuất hiện luôn cho rồi – – nếu có thêm một người nữa, cô
tuyệt đối ăn không tiêu, giảm thọ …
Trương Ninh Giản cuối cùng cũng nghe lời ngồi xuống bàn ăn, gọi
Trương Ninh Trí một tiếng “anh”, Trương Ninh Trí nghe xong, tâm trạng
tốt lên, cười cười với Trương Ninh Giản, hỏi: “Hôm qua ngủ được không?”
Trương Ninh Giản nhíu mày: “Cũng được, nhưng mẹ gác chân lên người em.”
Trương Nhất Manh đang đi lên lầu chợt thấy lảo đảo, suýt nữa đã lăn xuống cầu thang.
Đúng là tư thế của cô chẳng đẹp thật, nhưng cái giường lớn đến thế,
chẳng lẽ một người nằm cũng không đủ?! Chân cô cũng đâu có dài, sao lại
gác lên người cậu ta chứ?! Nếu không phải Trương Ninh Giản đòi ôm cô mới đi ngủ, cô cũng không … huhu.
Trương Ninh Trí khựng lại, nói: “Không thoải mái sao?”
Trương Ninh Giản thoải mái nói: “Không đâu! Người của mẹ mềm mại lắm!”
Trương Nhất Manh: “…”
Trương Ninh Trí: “…”
Trương Nhất Manh đau thương đi lên lầu hai, không dám quay lại nữa.
Tắm rửa sạch sẽ xong, Trương Nhất Manh mặc một chiếc áo T-shirt rộng
màu xanh và chiếc quần short trắng, vừa lau tóc vừa xuống lầu, Trương
Ninh Trí và Trương Ninh Giản đã ăn sáng xong, Trương Ninh Trí thì đang
xem báo, còn Trương Ninh Giản ngồi bên cạnh đọc sách.
Thấy Trương Nhất Manh bước xuống, Trương Ninh Giản vui vẻ đặt cuốn sách xuống: “Mẹ!”
Trương Nhất Manh phát hiện mình đã trơ mặt với cái kiểu gọi này rồi,
miễn cưỡng cười cười đáp lại Trương Ninh Giản: “Ừm … để mẹ ăn sáng đã.”
Trương Ninh Giản ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa, tiếp tục đọc sách.
Trương Nhất Manh có chút tò mò, không biết Trương Ninh Giản đang xem
sách gì, nhưng bụng cô đang biểu tình dữ dội, đi ăn sáng trước vẫn hơn,
vừa hớp một muỗng cháo, Trương Nhất Manh gắp thêm miếng trứng muối bỏ
vào miệng, cô thích nhất là trứng muối, nhưng người nước ngoài lại không thích nó, có lẽ là không cảm nhận được vị tinh túy bên trong nó..
Trương Ninh Trí liếc nhìn tướng ăn không chút lịch sự nào của Trương Nhất Manh, sau đó tiếp tuc xem báo.
Trương Nhất Manh cảm thấy hơi khó xử, chủ động mở miệng trước: “Ninh Giản đang đọc sách gì vậy?”
Trương Ninh Trí nói: “Harry Potter.”
Trương Nhất Manh; “…”
Ôi, làm cho cô nhớ về tuổi thơ quá …
Ăn sáng xong, Trương Nhất Manh đến gần Trương Ninh Giản, muốn xem xem anh đã đọc đến phần nào rồi, kết quả, vừa nhìn thấy các dòng chữ ở bìa
sau, mặt của cô đã cứng đờ.
Có ai có thể giải thích cho cô, tại sao Trương Ninh Giản chỉ có trí
thông minh của một đứa bé ba tuổi lại biết đọc Harry Potter bằng tiếng
Anh không .. Rõ ràng Trương Ninh Trí xem báo Trung, sao Trương Ninh Giản lại xem Harry Potter bằng tiếng Anh được chứ?
Trương Nhất Manh do dự hỏi: “À … Ninh Giản, con hiểu không?”
Trương Ninh Giản nhìn Trương Nhất Manh, không hiểu: “Sao lại không hiểu?”
Trương Nhất Manh: “Khụ, không có gì, mẹ chỉ tiện miệng hỏi thế thôi …”
Hình như chuyện này quá đỗi bình thường với Trương Ninh Giản …
Có điều … Trương Nhất Manh đau khổ nghĩ, cô còn chưa tốt nghiệp được
cấp 6 tiếng Anh … Cấp 4 cũng phải thi nhiều lần lắm mới qua được …
Trương Ninh Trí ngồi bên cạnh giải thích: “Lúc trước Ninh Giản có đi
du học, tuy bây giờ … Có hơi kỳ quặc một chút, nhưng vấn đề ngôn ngữ này không bị ảnh hưởng nhiều lắm.”
Trương Nhất Manh gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, nói: “Kết quả kiểm qua tổng quát của anh ta như thế nào?”
Trương Ninh Trí lườm nguýt cô, nói: “Đã có rồi, không có gì bất thường.”
Trương Nhất Manh: “…”
Bệnh viện nhân dân đúng là chẳng đáng tin, Trương Ninh Giản trở nên như vậy mà còn dám bảo không có gì bất thường …
Trương Ninh Trí nói: “Viện trưởng của cô nói rằng có lẽ ngủ quá lâu
nên làm cho trí nhớ bị ảnh hưởng, trí nhớ của nó đã dừng lại ở một thời
điểm nhất định, hoặc bị chính nó khống chế …”
Trương Ninh Trí giải thích: “Viện trưởng còn nói, có thể là lúc đang
sống đời sống thực vật đã mơ một cơn mơ, s