
m sợ. Em có biết khi phải ngồi đợi em ở canteen nhà trường mà không thấy em đâu, anh đã buồn chán như thế nào không ? Anh tưởng em vẫn còn đang ở trên lớp, nên đã lên lớp em để tìm em. Anh được bạn học trong lớp em nói rằng: em đã đi ra ngoài được một lúc. Cũng may có một cậu bạn trai nhìn thấy em đi vào phòng của câu lạc bộ “Vẽ tranh”, nên anh không phải đi lang thang khắp sân trường để tìm em.
Vòng tay của tên kia trở nên chặt cứng.
_Em không biết là anh đã tức giận và phẫn nộ như thế nào khi thấy em và Khánh Phương, tay cầm tay, mắt trong mắt đứng im nhìn nhau đâu ? Anh không cho phép em được nhìn và nắm tay một chàng trai khác. Em là bạn gái của anh, em chỉ được phép nhìn và nắm tay anh.
Tên kia tuyên bố chủ quyền sở hữu đối với tôi.
Tôi buông thõng hai tay, mắt tôi mờ mịt, còn tai tôi ù đi. Tôi không biết mình nên khóc vì vui mừng và hạnh phúc khi được một chàng trai có tính sở hữu cao yêu, hay là nên khóc thét vì sợ hãi khi chọn một chàng trai yêu tôi giống như một ông chủ giành cho nô lệ của mình ?
Rời khỏi phòng “Chủ tịch hội sinh viên”, tôi run rẩy đi về lớp học trên lầu hai thuộc khu B của trường cấp ba Anh Khoa.
Vào lớp, tôi không nạp được một chữ nào vào đầu. Hình ảnh đáng sợ lúc nãy vẫn còn ám ảnh tôi. Tôi ngồi bất động trên ghế, mắt vô hồn nhìn về khoảng không trước mặt, suy nghĩ trong tôi giống như một cuộn chỉ rối.
Cuối giờ học, tôi thu dọn sách vở, rồi đút tất cả vào túi sách.
Tôi không muốn ra về vào lúc này. Chỉ cần nghĩ lúc nữa, tôi phải gặp tên kia, tôi lại hận mình không thể biến mất.
Không được ! Tôi không thể ngồi ở đây mà than vãn được ! Tôi phải tìm cách sửa chữa lại sai lầm ngu ngốc của mình. Tôi không tiếp tục lún sâu vào mối quan hệ không có tương lai này nữa.
Xốc gọn túi sách trên vai, tôi phóng ra khỏi lớp với tốc độ của một vận động viên chạy cự li 100 m trong vòng có mấy phút.
Cả lớp há hốc mồm nhìn tôi. Kể từ khi học cùng với họ, tôi luôn khiến họ phải ngạc nhiên và đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Vì tôi, trái tim nhỏ bé của họ đã liên tục đập nhanh, và tinh thần của họ luôn hoảng loạn.
Đi trên hành lang của lầu hai, tôi thấy tên kia đang tiến về tiền sảnh của khu B nơi mà tôi đang học. Tôi muốn gào thét. Tên kia định sang đây để đón tôi cùng về hay sao ?
Tôi chuyển hướng từ đi cầu thang ở giữa căn nhà, chuyển sang đi cầu thang ở bên hông nhà.
Vừa chạy xuống từng bậc cầu thang, tôi vừa kéo mũ áo thun lên chùm kín đầu. Tôi chạy băng qua sân trường, sau đó tiến nhanh ra cổng trường.
Tôi rẽ phải, sau đó đi nhanh trên vỉa hè chật ních học sinh và phụ huynh đến đón con em của mình.
Trường tôi gần trung tâm thành phố, lại gần đường cái chính nên lúc nào cũng ồn ào, và thường xuyên bị ách tắc giao thông.
Trên vỉa hè mà tôi đang đi, thỉnh thoảng cũng có vài cây xanh được trồng để che mát cho con đường xi măng bỏng cháy mỗi khi mùa hè đến, và giảm bớt ô nhiễm môi trường do khói bụi và khói săng do xe máy và ô tô thải ra.
Đang đi, tôi nghe có tiếng còi xe máy.
Tôi dừng lại, rồi quay sang nhìn.
Khi đã xác định được chàng trai đang đi chiếc xe máy Honda Fortune màu đen có viền đỏ là Khánh Phương, tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Anh mỉm cười hỏi tôi.
_Em có muốn đi nhờ không ?
Tôi quay lại nhìn về phía sau. Tôi muốn xác minh xem tên kia hiện giờ đang ở đâu, tên kia có vì sự biến mất của tôi mà nổi điên lên không ?
_Lên xe đi ! Anh sẽ trở em về.
Tôi định từ chối, nhưng lại sợ nếu tên kia mà bất chợt lái chiếc xe mui trần màu đỏ ra đây, rồi bắt gặp hình ảnh tôi đi bộ trên vỉa hè thì thế nào tên kia cũng dùng những cách kì cục và khủng khiếp để trừng phạt tôi, nên tôi nhận lời đề nghị của Khánh Phương.
Tôi nhận chiếc nón bảo hiểm trên tay anh, rồi đội vào đầu. Trèo lên xe, tôi bấu nhẹ vào áo khoác bằng da màu đen của anh.
Anh nổ máy, rồi lái đi.
Tôi không hề biết rằng mọi hành động và hình ảnh của tôi đều lọt vào mắt của tên kia. Mà kể cả việc tên kia không nhìn thấy tận mắt việc tôi đi nhờ xe của Khánh Phương, cũng có người khác nói lại cho tên kia biết. Ở trường chỉ có mấy chàng trai được mang biệt danh “hotboy”, bọn con gái làm sao có thể bỏ qua.
Trên đường đi, giọng nói của anh hòa lẫn cùng tiếng ồn ào của các phương tiện giao thông đang đi trên đường và tiếng gió.
_Em có muốn ăn cơm trưa cùng anh, sau đó chúng ta cùng nhau đi ngắm cảnh trời chiều ở ven sông không ?
Tôi bây giờ ớn nhất là phải ở nhà một mình và phải đối diện với tên kia. Tôi muốn tránh xa tên kia càng xa càng tốt.
Thấy gợi ý của Khánh Phương rất hay, nên tôi gật đồng ý.
Anh đưa tôi đến một quán ăn gần ven sông. Chúng tôi vừa ăn cơm trưa, vừa có thể ngắm cảnh sống nước hữu tình ở bên dưới.
Tôi gọi một ly sinh tố trái cây, một bát mỳ ý, và một đĩa rau. Phần ăn của tôi lúc nào cũng đơn giản như thế.
Khánh Phương gọi