
h được bà chị kia điểm mặt.
- Bà cũng đi cùng tui – Diệp hân lắc đầu nói
- Gì? Sao tui phải đi cùng bà chứ - Nhỏ Hằng trợn mắt nhìn Diệp Hân hỏi, nhỏ sợ cái chị bí thư này lắm nha.
- Bà không nghe câu ca dao này à:
Nắng mưa là chuyện do trời
Cúp cua là chuyện ở đơì học sinh
Cúp cua đừng cúp một mình
Rủ thêm vài đứa tâm tình cho vui.
- Cho nên bà phải đi cùng tui, chứ đi một mình tui thì làm sao mà vui được. Ai bảo bà làm bạn thân của tui làm chi.
Sau đó không để cho nhỏ hằng có dịp chạy thoát, nhỏ cặp cổ nhò Hằng lôi đi.
Nhưng chưa được tới cổng trường thì đã bị bà chị dữ dằn nắm đầu lôi lại kéo về phòng sinh hoạt của đoàn trường.
Nhỏ và nhỏ Hằng cúi đầu ủ rũ theo chị Thanh đi mà thầm than:” Thôi rồi Lượm ơi”
Nhưng thật may, chị Thanh không để ý đến việc hai nhỏ bỏ trốn mà nói:
- Buổi văn nghệ sắp tới, nhà trường bảo đoàn viên chúng ta phải diễn một vở kịch giải trí vì có khách tham dự đến tham quan. Nhưng trong tiết mục của chúng ta không hề có một vở kịch nào do đó cần gấp rút viết kịch bản và diễn tập ngay. Số lượng tiết mục ca nhạc sẽ bị giảm bớt.
- Không được, em đã tập luyện rất nhiều để trình diễn, bây giờ tự nhiên nói bỏ là sao. Rất nhiều bạn thích giọng hát của em lắm – Một bạn nam lên tiếng phản đối.
Cái tên này là một tên đáng ghét rất ư là choảnh chọe, Diệp Hân và nhỏ Hằng rất ghét. Đặc biệt hắn ta lại học cùng lớp với nhỏ Ngọc cũng là anh em bà con gì gì đó của nhỏ Ngọc, đúng là một bọn chó mèo một giuộc lúc nào cũng hách dịch. Hắn tự cho là mình hát rất hay.
- Ai da, đúng đó, bạn Khánh nói rất đúng, em rất thích nghe bạn ấy hát – Diệp hân bèn lên tiếng, cố tình châm chọc hắn ta – Thích đến nỗi mỗi khi thấy bạn ấy bước lên sân khấu là em muốn hát bài hát Hoa sứ nhà chàng ghê luôn.
- Làm gì có bài hoa sứ nhà chàng, chỉ có bài Hoa sứ nhà nàng thôi – Tên Khánh nghe được khen khoái lắm, nhưng thấy Diệp Hân nói sai, bèn lên tiếng đính chính.
- Không phải đâu, bài này là bái Hoa sứ nhà chàng, để mình hát một đoạn cho bạn nghe – Nói xong nhỏ hắng giọng hát -Đêm đêm gửi mùi hương, mùi hôi nách của chàng, đốt trầm hương để vái. Nhờ trời giúp giùm con, trị hôi nách cho chàng …”
Mọi người gnhe nhỏ hát xong thì cười nghiêng ngả. Số là cái tên này có chứng bệnh hách nôi tức là hôi nách không chịu nổi luôn. Mỗi khi hắn ta lên sân khấu hát, là hát liên tù tùy 5 bài. Lại còn nhảy múa nữa mới chết, cho nên khi hắn ta bước xuống thì mồ hôi chảy ròng ròng kéo theo mùi hương làm chết mũi .
- Bà nói xem, ở đây có ai hát hay hơn tui hả?
- Có đó. Chẳng phải ở trường mình có ca sĩ nổi tiếng hay sao – Nhỏ đắc ý đáp – Lúc đó để bạn ấy hát, có phải hơn hay không?
Tên Khánh tái mặt nhìn nhỏ giận dữ.
- ý em nói là lập Khiêm hả? Nhưng em ấy có chịu hát hay không? – Chị Thanh nghi ngại bèn hỏi.
- Chị yên tâm, bạn ấy sẽ hát thôi – Diệp Hân tự tin đáp, dù sao chú đạo diễn cũng muốn quay cảnh cả hai sinh hoạt ở trường mà, đây là cảnh quay tốt không thể bỏ qua nha.
- Được, tốt lắm…quyết định như vậy đi – Chị Thanh gật đầu trong vẻ mặt bí xị của tên Khánh – Diệp Hân, chị gọi em lên đây là để nói, chị quyết định em phụ trách viết kịch bản cho vở kịch.
- Hả?
- Chị, chị uống lộn thuốc hả chị - Sauk hi bình tĩnh, Diệp Hân bèn hỏi.
- Dám trù ẻo chị mày bị bệnh à.
Chị Thanh bèn gõ cái đầu nhỏ một cái cốc khiến nho suýt xoa. Sau đó chị nghiêm giọng nói:
- Lần này, là có một tập đoạn nước ngoài về đầu tư cho các trường học Việt Nam, trường mình may mắn được ch5n là trường tham quan. Cho nên chị nghĩ nên chọn một vở kịch nước ngoài kiểu như Hamlet hay Romeo và Juliet ấy
- Chi, hay là chị thất tình rồi nên muốn tự tử, nhưng muốn có người chết theo cho có bạn liền kéo em theo – Diệp Hân nghe chị Thanh nói thì muốn ngất đi , nhỏ mếu máo ôm lấy áo chị Thanh gào khóc.
Mặc kệ nhỏ gào khóc thế nào, chị Thanh chẳng những không mũi lòng mà còn ban tặng cho nhỏ thêm một cái cốc lủng đầu cho tội nói năng bậy bạ.
- Chị mày thất tình hồi nào hả, đừng có phá hoại hạnh phúc tươi đẹp của chị mày nha.
- Chị không uống lộn thuốc, không thất tình, vậy chẳng lẽ đầu chị có vấn đề - Diệp hân nhìn chị Thanh có chút thông cảm nói.
Ai dè sắc mặt chị Thanh càng ngày càng xanh rồi xám xịt cuối cùng là đen thui theo mấy câu hỏi của Diệp Hân.
- Chị! Em có ý kiến – Nhỏ Hằng giơ tay lên xin phát biểu trước khi chị Thanh nổi trận lôi đình.
- Nói đi – Chị Thanh dẹp cơn thịnh nộ của mình sang một bên ra lệnh.
- Em thấy chị nên đánh mạnh lên, kiếm cây gỗ mà đập đầu nó. Chứ chị gõ như vậy chỉ tổ nó ngu hơn mà thôi. Lấy gỗ lớn đập cho văng cục ngu của nó ra ngoài nếu không theo tình hình có ngày chị sẽ tức chết vì bệnh gnu của nhỏ Hân này.
Nghe nhỏ Hằng nói, chị Thanh phì cười :
- Bạn bè t