
ời ta thật. Huhu…
- Đi! Tui với bà cũng làm động tác giã gạo đi – Hoàng Nguyên kéo Tùng
Linh đi về hướng hai người kia – Là bạn tốt mới giúp bà phá hoại thôi đó nha.
Tùng Linh nhanh chóng chèn tay mình vào tay của Hoàng Nguyên, cả hai giả vờ làm động tác giả gạo đầy bắt chước. Tuấn Anh vừa nâng Quỳnh Chi lên
nhìn thấy vậy thì cười trêu Tùng Linh:
- Hèn chi hôm nay em dậy sớm tập thể dục như thế, hóa ra là có hẹn.
Tùng Linh nghe xong câu này thì khóc không ra nước mắt. Đích thị là Tuấn Anh đã hiều nhầm nhỏ với Hoàng Nguyên có gì với nhau rồi. Nhỏ chẳng
thèm nói gì thêm, kéo eo Hoàng Nguyên một cái để cậu nhấc nhỏ lên vai,
cả hai cứ sấn tới, sấn tới làm cho Tuấn Anh và Quỳnh Chi không thể tiếp
tục làm động tác này được nữa. Nhỏ cũng luôn miệng xin lỗi vì sự cố va
chạm của mình.
Tuấn Anh liền buông Quỳnh Chi ra, cả hai bắt đầu làm động tác khác. Tuấn Anh đang hướng dẫn Quỳnh Chi làm động tác gập người thế nào cho tốt,
giữ được lâu. Cậu thậm chí còn giữ người Quỳnh Chi thật lâu ở động tác
gập người này. Dương nhiên sự tiếp xúc thân mật cũng gia tăng nhiều hơn. Nhất là Tuấn Anh có thể nhìn rõ mặt tiền của chị ta. So với động tác
này, nhỏ chẳng thà hai người họ làm động tác giã gạo còn hơn.
Tùng Linh nhìn thấy cảnh này thì sôi cả ruột gan, nhỏ âm thầm mắng Quỳnh Chi: “ Cả tập thể dục mà cũng không biết nữa, chẳng biết chỉ ấy làm sao mà sống sót đến bây giờ.
Nhỏ ghiến răng ghiến lợi, nhéo eo thằng Nguyên một cái đau điếng, khiến thằng này đau quá kêu thét lên.
- Gì vậy – Tuấn Anh bèn quay lại nhìn nhỏ và thằng Nguyên hỏi.
- À, cậu ấy nói tập thế này chán quá, cho nên mới thét lên thở dài thế
đó mà. Hay là chúng ta vừa tập thể dục, vừa phân thắng bại cho có sinh
khí đi.
- Cũng hay đó, nhưng mà chị thì dở lắm. Hay chị với anh Tuấn Anh là một
đội, còn em với bạn em là một đội hen. – Quỳnh Chi nghe xong thì reo lên vui vẻ phân chia.
Tùng Linh nghe xong thì giận lắm, nhưng dù sao đây cũng là mục đích của
nhỏ mà, cho nên nhỏ liền gật đầu đồng ý và bắt đầu luận chơi:
- Tụi mình sẽ chơi trò chơi giã gạo. Đội nào giã gạo nhiều nhất thì thắng, thế nào?
- Cũng được – Tuấn Anh và Thằng Nguyên đồng thời gật đầu tán thành.
- Nhưng mà em yếu lắm,chỉ sợ làm anh thua thôi – Quỳnh Chi xụ mặt mếu máo nói.
- Không sao. Em không cần giã, để một mình anh làm là được rồi. Luật chơi cho phép chứ – Tuấn Anh bèn an ủi Quỳnh Chi.
Tùng Linh thật sự muốn gào thét bảo :” Không được” , thế nhưng nhỏ vẫn gật đầu đồng ý.
- Để công bằng, đội em cũng chỉ một người giã thôi – Nhỏ ra vẻ quân tử đưa ra luật sửa đổi của mình.
- Hả…- Thằng Hoàng Nguyên mắt tròn mắt dẹp nhìn Tùng Linh.
Tùng Linh kín đáo xoay lưng về hai người đó, đối diện với thằng Nguyên, nhỏ cung nắm đấm của mình lên đầy sự đe dọa.
Thằng Nguyên đầu nuốt nước mắt vào lòng chấp nhận trò chơi mà bản thân
bị thiệt nhiều nhất này. Cậu bắt đầu hối hận vì một phút ham vui mà phải hối hận ngàn thu này.
Thế là…
Trò chơi bắt đầu…
Sức lực thằng Nguyên cũng tốt, thế nhưng so với người luyện võ như Tuấn
Anh thì đúng là thua xa rất nhiều. Làm được chỉ mấy phút là thằng này
bắt đầu đuối sức rồi.
Thằng Nguyên phải cố gắng hết sức cõng nhỏ trên vai, cho nên chỉ một
chút sau, thằng này đã thở hồng hộc rồi. Nói chuyện không ra hơi luôn.
- Tui… mệt …quá – Thằng Nguyên vừa cõng nhỏ giã gạo vừa than thầm. –
Cõng con heo như bà trên lưng còn khổ hơn là bị lao động khổ sai.
- Ráng đi, làm nhanh lên, xong rồi tui đãi ông ăn kem – Tùng Linh bèn hết sức động viên thằng bạn mình.
- Muốn …không…nổi …rồi…Thấy tui mệt đến nỗi… nói không ra hơi …như thằng cà lăm hay không?
Tùng Linh liếc mắt nhìn cặp bên kia, Tuấn Anh tuy mồ hôi cũng nhễu đầy,
nhưng hơi thở vẫn rất đều đặn. Nếu cứ thế này thì đúng là thua thật rồi, Tùng Linh bèn nói với thằng Nguyên.:
- Để tui ể ông nghe câu chuyện vui này nhé…
“Chàng cà lăm đi mua vịt quay:
- Bán cho tui một… một… một…con…con…
- Con gì?
- Con.. vịt.. vịt.
- Ok! – Chặt…chặt…chặt…
- Chặt hả? Rồi, chặt, chặt.
- Nửa… nửa… nửa…n..nửa… ¬¬
- Nữa hả? (chặt miệt mài)
- hic, hic…nửa… nửa…,hic, hic..
- nữa hả?(chặt miệt mài), chà thằng này hào phóng quá
- huhu…hu…nửa …nửa…,huhu , nửa… con… con… thôi!
- Hả? Tao chặt cả chục con đã rồi mày lấy có nửa con?”
Kể xong nhỏ liền hỏi:
- Bớt mệt chưa?
- Tiếp tục đi – Thằng Nguyên ghiến răng bảo.
Tùng Linh bèn tiếp tục kể:
“Chàng cà lăm đi mua bánh mì, đầu tiên anh đến một quán bánh mì bên đường…
- Bán..bán..bán.. .bán… cho tui 1 bánh mì!
- Ừh! có xịt ớt ko?
- Xịt…xịt….xị t…. Bà chủ quán nghe xịt
thì bà cứ xịt, đến khi bánh mì ướt nhẹp ớt rồi thì…
- Xịt…xịt… ít thôi.
Chán nản, bánh mì đầy ớt ko