
ữ lại. Nhỏ buâng khuâng không biết hai
người đó đã làm gì?
Lòng Tùng Linh nhộn lên đầy khó chịu, cảm xúc này quả thật khác thường quá.
Nhỏ cố công lấy tập ra ngồi học bài thế nhưng trong đầu nhỏ đều chứa đầy hình ảnh lúc Quỳnh Chi ngồi sau xe Tuấn Anh cười hạnh phúc.
Tùng Linh đưa tay cầm bút lên trên quơ qua quơ lại xua đi hình ảnh như
đám mây đen tụ trên đầu mình, đến nỗi suýt té xuống ghế. May mà nhỏ chụp kịp cái cạnh bàn nếu không thì thành chiến sĩ hy sinh cho mặt trận mơ
tưởng rồi.
Tùng Linh nhìn lại cuốn vở bài tập của mình, nhỏ cảm thấy có ngồi tiếp
cũng chẵng thể giải nổi một con chữ nữa là, cuối cùng nhỏ châp tay nhìn
quyển bài tập thầm nghĩ trong đầu:” Biển học mênh mông, quay đầu là
giường”, đi ngủ cho khỏe thân.
Thế là nhỏ cứ thế thả người lên giường rồi lăn qua, lăn lại mà vẫn….trằn trọc không ngủ được. Điều này đúng thật là lạ, nhỏ vốn là heo ngủ mà vì sao nằm nãy giờ vẫn không ngủ được.
Hôm nay nhỏ đúng là bị phim kinh dị ám rồi, chắc chắn là thế rồi, nếu
không, tự nhiên hôm nay đi xem phim về nhỏ lại như thế chứ?
Nghĩ tới phim kinh dị, nhỏ rốt cuộc cũng thấy ớn lạnh da gà, vội vàng
chùm chăn lại kín mít để khỏi phát run, cuối cùng thì trong không khí
ngột ngạt ít ỏi của tấm chăn, nhỏ cũng đã chìm được vào giấc nhủ say của mình.
Sáng hôm sau, Tùng Linh bỗng dậy thật sớm dù hôm nay là ngày chủ
nhật, nhỏ có quyền tự do ngủ thả phanh không ai ngăn cả cả thế mà lăn
hoài vẫn không ngủ tiếp được. Nhìn cái đồng hồ mới 6 giờ, nhỏ thật muốn
quăng bể.
Nhưng nhỏ chợt nhớ lại cái lí do mà trong tiềm thức nhỏ đã đặt cái đồng
hồ sinh học của bản thân, đó là dậy sớm để gặp Tuấn Anh, cho nên Tùng
Linh ngồi bật dậy thoải mái vươn vai hát một câu:
“ Cám ơn đời mỗi sáng mai thức dậy
Ta thấy mình vẫn sống nhăn răng”
Hấp tấp đi xuống giường, Tùng Linh vướn vào cái mền thế là té cái đùng
đau điếng, nhỏ muốn khóc dễ sợ luôn. Đã vậy không biết cái gì đã đâm vào mông của nhỏ nữa, đúng là xúi quẩy vô cùng. Khi nhỏ lọm cọm đứng dậy
tìm đôi dép thì lại bị mất một chiếc đâu mất tiêu, Tùng Linh âu sầu ngửa mặt lên trời than thở:
“Bước tới đèo ngang té cái đùng
Cỏ cây đâm *** lá đâm mông
Lom khom dưới đất tìm đôi dép
Một chiếc còn đây chiếc nữa đâu rùi”
Cắn răng lếch cái thân ra mở cửa ban công phòng.
Quả đúng như nhỏ dự liệu, Tuấn Anh đang đứng giữa khoảng đất trống giữa
hai nhà mà tập thể dục, thế là nhỏ thò đầu ra ban công nhìn xuống dưới
nhìn Tuấn Anh nhe răng cười và gọi:
- Anh , chào buổi sáng.
Tuấn Anh ngẩng đầu nhìn lên thấy nhỏ đầu tóc rối như tổ quả, mắt mũi kèm nhèm vẫn chưa đánh răng rửa mặt thì mở miệng chê cười:
- Này, em mà để bộ dạng này hoài, anh bảo đảm sau này em lại có nghề
không sợ thất nghiệp, đó là đi hù dọa trẻ con để chúng nghe lời. Haha…Bộ dạng em xấu xí không bút mực nào tả được luôn đó.
Tùng Linh gnhe Tuấn Anh trêu mình, nhỏ chề môi nói:
- Kệ em, xấu nhưng biến phấn đầu là được rồi.
- Biết phấn đấu kiểu như em chẳng có chàng trai nào thèm đâu – Tuấn Anh cười khịa nói.
Tự nhiên nói đến truyện trai gái nhỏ đột nhiên nhớ ra là cần phải hỏi Tuấn Anh chuyện hôm qua thế nào?
Nhỏ cười hì hì đọc mấy câu thơ:
“Trên trời cao tôi là vì sao xấu
Dưới trần gian tôi là kẻ không may
Trong cưộc sống tôi là kẻ bất hạnh
Trên đường tình tôi là kẻ cô đơn”
- Em quyết định làm kẻ cô đơn rồi. Gia nhập hội độc than FA rồi. Cho nên em chẳng cần con trai đâu .
Nói xong nhỏ hĩnh mũi đi vào trong nhà thay đồ, nhanh chóng phóng vù vù
xuống dưới nhà, giả vờ bắt chước Tuấn Anh làm vài động tác thể dục, và
bắt đầu mở xông suất hoạt động cùng trì tò mò cực hạn của mình.
- Anh! Hôm qua anh có đưa chị Quỳnh Chi về đến nhá hay không?
- Có – Tuấn Anh vằn người trả lời nhỏ.
- Anh thấy chị ấy thế nào? – Nhỏ liền đến bên cạnh Tuấn Anh hỏi tiếp.
- Hiền – Tuấn Anh trả lời cộc lốc.
Tùng Linh thật muốn ném ánh mắt như dao lam giết người về phái Tuấn Anh
ghê, người gì mà nói chuyện cũng siêu tiết kiệm đến như thế, nhỏ hỏi hai câu thì trả lời 2 chữ, đúng là rõ chán mà.
- Em cảm thấy hình như chị ấy thích anh thì phải đó. Hôm qua anh đi về trễ ghê, hai người đã làm gì , có làm chuyện mờ ám không?
Tuấn Anh dừng động tác lườm nhỏ một cái, sau đó nói:
- Còn chưa truy cứu cái tội rình rập nghe lén truyện của người khác của em đó . Bây giờ còn ở đó mà bày đặt làm mai nữa.
Tùng Linh xém tí là sặc nước miếng rồi. Má ơi, hóa ra Tuấn Anh vẫn nhớ
vụ đó và vẫn nhớ Quỳnh Chi là người gửi thư tình cho mình mà còn làm như không có gì.
Thôi được rồi, xem như cũng biết được ý của nhau rồi , vậy thì không cần phải bày trò quá nhiều làm gì cho vất vả, nhỏ cứ trực tiếp nói:
- Anh à, anh phải biết là tuổi học trò là cái tuổi vô cùng đẹp. Cho nên
cần phải phát huy hết cái đẹp vốn có