
chằm chằm mặt cô ta, suy nghĩ rất lâu, móng chụp mạnh, kêu lên: “Hình như cô là đần độn?”
“Không, không,” Đần độn đứng giữa đường cái, khuôn mặt đỏ bừng, tay chân luống
cuống nói, “Tên tôi không phải là đần độn, là Chu Tư Tư.”
Tôi nhớ ra rồi, không lâu trước đây có cô gái đầu óc có vấn đề khóc lóc
muốn xuyên không, còn tự sát ba bốn lần, tôi nhận nhờ vả của linh hồn mẹ cô ta, kéo nha đầu cố chấp kia ra khỏi vực sâu, triệu tập yêu quái
thiết kế ra một vở kịch xuyên không năm 2012 vô cùng tỉ mỉ, dùng chín
chín tám mốt khó khăn cuối cùng cũng làm cô ta tỉnh ngộ, quay về vòng
tay đạo đức của gia đình.
Tôi đánh giá: “Một ngày đần độn, cả đời đần độn.”
Bởi vì Chu Tư Tư có nợ, lập xong khế ước, tôi trao đổi cách liên lạc với cô ta, tiện cho việc đòi nợ.
Cô ta ôm lấy tâm lý may mắn, không giúp yêu quái làm ác, hại tính mạng con người. Lại thấy mình tuy là đứa nhỏ mồ côi cha, nhưng mẹ cũng là cán bộ cao cấp, trong nhà có ba phòng, cũng có ít tiền. Thời gian trước gọi
điện thoại tìm tôi thương lượng, muốn dùng tiền để trả giá cho hai linh
hồn. Tôi mềm lòng đồng ý. Sai William dùng laptop tìm giá vàng bạc thế
giới, cô ta quên đi món nợ: “So với tiền tài, yêu quái coi trọng tu vi
hơn, trừ phi là bất đắc dĩ, nếu không tuyệt đối sẽ không lấy tu vi đi
đổi tiền. Nhưng trước kia từng có yêu quái nhận ân tình con người. Đã
làm giao dịch đặc biệt, khoảng một ngàn lượng vàng đổi một năm mạng, cổ
đại một lượng vàng tương đương ba mốt chỉ, hiện tại giá vàng tính ba
trăm năm mươi tệ một lượng, một ngàn lượng vàng là một ngàn tám trăm năm mươi tệ. Một linh hồn có thể sống lâu nhất là một trăm năm, cho nên là
mười triệu tám nghìn năm trăm tệ, nhân đôi nữa, là hai mươi mốt triệu
bảy trăm ngàn tệ, William, đúng vậy không?”
William lấy máy tính ra kiểm tra lại một lần, gật đầu.
Tôi tiếp tục: “Xem như cô có hiếu, không tính tiền lẻ, đưa hai mốt triệu là được rồi, việc này xóa bỏ… Này này?”
Một tiếng « tút tút », đầu kia điện thoại yên tĩnh.
Sau đó chó thánh mẫu William cầm điện thoại an ủi cô ta rất lâu, để cô ta
không tuyệt vọng, còn lấy ví dụ là Bill Gates gây dựng sự nghiệp, cổ vũ
cô ta dũng cảm đi tiếp trên con đường đời. Bây giờ gặp lại, người cô ta
rất gầy, đi đường cũng như bay .
Chỉ nợ có hai mươi triệu! Đã bị áp lực bức thành như vậy! Con người thật sự là rất vô dụng!
Trong lòng tôi dùng đủ loại thủ đoạn tồi tệ khinh bỉ đồ vô dụng trước mặt.
Vẻ mặt Chu Tư Tư rất khó coi, nhưng cô ta khôi phục lại rất nhanh, lại lộ
ra khuôn mặt tươi cười ghê tởm giống William lần nữa, lấy lòng nói: “Chị Dạ Đồng, chị đang rảnh sao?”
Tôi lắc đầu: “Không rảnh.”
Chu Tư Tư hỏi: “Có việc? “
Tôi: “Ừ, tìm… Đánh chó!”
Ánh mắt Chu Tư Tư hơi lay động, sau đó không ngừng cố gắng: “Chúng ta cùng đi uống trà, nói chuyện phiếm đi, tôi mời chị ăn cá.”
Tôi cảnh giác: “Lấy giấy quỵt nợ là không được đâu!”
“Không phải không phải,” Chu Tư Tư liên tục xua tay, “Tôi không phải là kẻ đê tiện vô sỉ như vậy? “
Con người có câu: khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp..
Tôi mang theo thái độ nghi ngờ đi theo cô ta.
Chu Tư Tư không biết làm sao: “Dạ Đồng! Chừng nào thì sinh nhật chị?”
Tôi cảnh giác: “Cô muốn lấy ngày sinh tháng đẻ của tôi gắn lên hình nộm?
Nói cho cô biết, đừng tưởng bở, đại đa số yêu quái đều không biết ngày
sinh của mình, ngoại trừ con chó William ngu ngốc có giấy chứng minh
huyết thống kia.”
Chu Tư Tư ngẩn người, chớp chớp mắt nhìn tôi.
Tôi quả quyết lui lại, tiếp tục đi tìm William.
William ngồi trong quán cà phê Anime cách đó không xa, trước mặt làm bộ làm
tịch đặt hai cốc nước trái cây đã uống xong, khư khư ôm lấy cái máy tính anh ta hay mang theo mình, không ngừng tìm cái gì đấy. Bên cạnh có vài
người phục vụ mặc đồ nữ hầu gái đeo tai mèo, lén lút lấy máy ảnh chụp
hình anh ta, có người còn dũng cảm lén lút chạy tới gần anh ta chụp trộm cùng, anh ta cũng không quan tâm.
Tôi đẩy cửa thủy tinh, nghênh ngang đi vào, ngồi trước mặt anh ta, vươn
ngón trỏ, gõ bàn thủy tinh, sau đó quay đầu, tầm mắt nhìn xe cộ tấp nập
ngoài cửa sổ, không chút để ý nói: “Hồng Vũ gọi anh về.”
“Ừ.” William không nhào lên như bình thường, cũng không nhìn tôi, anh ta sửa sang lại cúc áo trên áo sơmi, vươn móng vuốt thon dài trắng nõn vén mái tóc vàng mềm mại xoăn xoăn ra sau tai. Ấm áp trong đôi mắt màu đỏ ngày
xưa đã mất đi rồi, giống như quả cầu thủy tinh lạnh băng, thoạt nhìn
thành thục hơn rất nhiều. Anh ta dọn máy tính với đồ dùng cá nhân xong,
mau lẹ đứng dậy, bỏ tôi lại, bỗng nhiên đi đến trước quầy, hỏi bà chủ:
“Mọi người có cần người phục vụ không?”
“Có!” Yêu quái có quản lý hộ khẩu đặc biệt, có cơ cấu chính phủ chuyên môn
làm đăng ký giúp yêu quái có cuộc sống ở xã hội con người, cũng căn cứ
theo diện mạo để làm chứng minh thư. Chứng minh thư của tôi mười năm đổi một lần, bây giờ là mười bốn tuổi, mà chứng minh thư Hồng Vũ làm cho
William cũng chưa đến mười sáu tuổi. Đáng tiếc bà chủ này bây giờ có khi cả tên mình là gì cũng đã quên, chứ đừng nói đến lao động